Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Con Mắt

Chương 709: Con mắt Chương 709: Con mắtChương 709: Con mắt

Phía sau bức tường được bọc bạt nhựa, là một tấm gương cực lớn.

Nhìn qua một góc bạt nhô lên, trên gương đã phủ đầy bụi, Văn Lương Sơn nhìn thấy khuôn mặt của chính mình phản chiếu trong gương.

Tên mập đứng gần nhất, ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc gương, vẻ mặt chợt trở nên kỳ quái.

Cảnh tượng tương tự như này, anh ta đã từng trải qua trong một nhiệm vụ khác, lúc đó đã để lại cho anh ta ấn tượng cực kì sâu sắc.

"Tìm được rồi." Giọng nói của Vương Kỳ rất đặc biệt, anh ta tìm được một chiếc hộp gỗ màu đỏ sậm dưới một chỗ bên dưới cửa sổ.

Hộp gỗ không lớn, giống như hộp đựng trang sức nhưng khi cầm vào có cảm giác rất nặng, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên đó có hoa văn sẫm màu tỉnh xảo.

Dùng đèn pin chiếu vào, những hoa văn sẫm màu trên đó sẽ chảy như sóng nước, vô cùng thần kỳ.

Sau khi mở ra, bên trong quả nhiên là những con mắt.

Tổng cộng có bảy con, Vương Kỳ lấy ra một con, cẩn thận quan sát.

Mặc dù được làm bằng thủy tỉnh nhưng tay nghề rất chân thực đến mức bọn họ đã thực sự bất ngờ khi mở ra lần đầu tiên.

Sau khi nhìn lâu, bọn họ vậy mà lại có ảo giác như những con mắt này đang sống, cũng đang nhìn bọn họ vậy.

Cao Ngôn nhìn những con mắt trong hộp gỗ, nhỏ giọng nói: "Tổng cộng có 7 con mắt, chúng ta có 7 người, xem ra là để mỗi người chúng ta lấy một con rồi."

Lời vừa dứt, tại nơi phía sau lưng cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, một chân của một chiếc bàn gỗ đã bị gãy, mảnh vụn trên đó rơi đầy xuống đất.

"Nơi này quỷ dị quá, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Văn Lương Sơn còn chưa kịp phục hồi tỉnh thần lại trước cái bàn gãy, cả người lại như có ma chướng.

"Chờ một chút." Thẩm Mộng Vân đột nhiên nói, sau đó từ trong hộp gỗ lấy ra một con mắt thủy tinh, nhìn một chút rồi nói: "Các anh hãy nhìn xem, hai nhãn cầu này có điểm gì khác nhau?"

Hai nhãn cầu đều là hình trái xoan, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nhãn cầu trong tay Vương Kỳ hơi nhếch lên bên trái, trong khi nhãn cầu trong tay Thẩm Mộng Vân hơi nhếch lên bên phải. .

"Một mắt trái, một mắt phải." Giang Thành nói.

Tên mập sửng sốt một chút, sau đó buột miệng nói: "Cái này sao lại còn phân mắt trái mắt phải nữa?"

Sau khi thống kê thì trong hộp có 3 mắt trái và 4 mắt phải.

Bây giờ thì mọi người đều không hiểu, theo những gì họ nghĩ lúc đầu, bọn họ chỉ cần đoán xem bàn tay nắm chặt nào của Mạnh Dữ Miên có mắt là được.

Sau đó, đặt nhãn cầu thủy tỉnh trong tay trước bàn tay đó.

Nếu như đoán đúng, Mạnh Vũ Miên sẽ rời đi tìm người tiếp theo, nếu đoán sai, sẽ phải ngoan ngoãn để lại con mắt của mình cho Mạnh Vũ Miên.

Nhãn cầu thủy tỉnh chẳng qua chỉ là một vật đánh dấu mà thôi, hoàn toàn không cần phải phân biệt trái phải.

Nhưng hiện tại xem ra trò chơi này không đơn giản như vậy.

"Phải chăng là như này, các anh còn nhớ không? Khi Mạnh Vũ Miên chết, trong tay thi thể vẫn còn nắm chặt một con mắt." Cao Ngôn lên tiếng: "Có lẽ cái gọi là trò chơi đoán tay chỉ là một cái vỏ bọc, cái thực sự phải đoán là con mắt còn lại trong tay cô ấy là mắt trái hay mắt phải?"

Khi phỏng đoán này được đưa ra, cách mọi người nhìn vào nhãn cầu thủy tỉnh trong chiếc hộp cũng thay đổi.

Nếu đúng là như vậy thì kể từ thời điểm bọn họ chọn con mắt thủy tỉnh, cái kết của họ đã được định đoạt.

Lấy một ví dụ, nếu trong tay của Mạnh Vũ Miên là mắt trái, vậy thì chỉ có 3 người lấy đi mắt trái mới có thể sống sót, hoặc ngược lại chính là 4 người lấy đi mắt phải.

Người lấy nhầm nhãn cầu, kể từ thời điểm bị Mạnh Vũ Miên tìm thấy, đã được định sẵn sẽ bị móc mất nhãn cầu, và chết một cách cực kì thê thảm.

Tất nhiên, nếu như không để Mạnh Vũ Miên tìm được là tốt nhất, nhưng làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của lệ quỷ như vậy?

"Anh Giang này, anh thực sự không nhớ con mắt bị mất của Mạnh Vũ Miên trong câu chuyện là bên nào sao?" Vương Kỳ ném nhãn cầu trong tay trở lại hộp, nghiêng đầu nhìn Giang Thành, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Tôi đã hỏi rồi, nhưng Viên Tiêu Di nói mình không nhớ." Giang Thành đáp.

"Nếu đã như vây vÂv/ mời anh hãy la chon trước đi" Vương Kỳ cầm hộp gỗ, đưa nó cho Giang Thành, trông vẫn là dáng vẻ khiến người ta chán ghét đó.

Giang Thành đến nhìn cũng không thèm, tuỳ ý ấy ra một con.

Tên mập còn chưa kịp nhìn xem Giang Thành cầm là mắt trái hay mắt phải, đã thấy hai người Vương Kỳ và Cao Ngôn nhanh chóng đưa tay ra, mỗi người lấy ra một nhãn cầu thủy tỉnh từ trong hộp.

Đợi đến khi anh ta phản ứng lại, trong hộp chỉ còn lại con mắt phải.

Lúc này cũng không có gì để mà lựa chọn nữa, những người còn lại mỗi người có một con mắt phải, Văn Lương Sơn nhìn chằm chằm vào con mắt phải trong tay mình, trông như giây tiếp theo sẽ oà khóc.

Hòe Dật thấy thế trong lòng bực bội, đang định dạy cho anh ta một bài học, nhưng thấy Giang Thành khẽ lắc đầu, nên anh ta lại bỏ qua.

Sau khi chia nhãn cầu xong, bước tiếp theo chính là nơi ẩn náu, mọi người quyết định chia nhau ra trốn, như vậy có thể đánh lạc hướng quỷ ở mức độ tối đa, kéo dài thời gian.

Không tính bản thân sân thao trường, phụ cận còn có mấy chỗ có thể ẩn nấp, bao gồm nhà vệ sinh ở góc tây bắc, khu rừng nhỏ phía nam, tòa nhà chưa hoàn thiện, đài quan sát, gác chuông, cùng với chỗ này chắc sẽ không có ai chọn - phòng thiết bị.

"Tôi đến gác chuông, các vị cứ tuỳ ý." Vương Kỳ xua xua tay, xoay người rời đi.

"Trên đường tới đây tôi phát hiện được một vũng lầy, tôi có thể trốn ở đó." Cao Ngôn nói xong cũng rời đi, dường như là bản thân anh cũng biết nơi này không hoan nghênh mình.

Sau khi hai người rời đi, Thẩm Mộng Vân mới thở ra một hơi, lại nhìn Giang Thành: "Anh Giang..."

Không ngờ lời còn chưa dứt, liền thấy Giang Thành giơ nhãn cầu trong tay lên, vô cùng bình tĩnh nói: "Nếu như cô muốn thì chúng ta có thể đổi."

Lần này đến lượt Thẩm Mộng Vân ngây người ra, một lát sau, cô lắc đầu: "Tôi tin anh, anh Giang, nhưng điều tôi muốn nói không phải là cái này, tôi muốn nói là tôi muốn đến rừng cây nhỏ."

"Đó là nơi xảy ra án mạng, tôi muốn thử xem liệu mình có thể tìm thấy con mắt bị mất của Mạnh Vũ Miên trước tiên và chấm dứt câu chuyện kinh dị này hay không."

"Khả năng rất nhỏ, rủi ro rất lớn." Giang Thành khách quan nhận xét: "Cẩn thận một chút." nhiên dừng lại, nghiêng đầu nói: "Đừng tin Cao Ngôn, gã không đáng tin, Vương Kỳ kia cũng có vấn đề, trên người gã có cổ quái."

Sau khi Thẩm Mộng Vân rời đi, chỉ còn lại ba người Giang Thành, cộng thêm một Văn Lương Sơn.

Giang Thành hất cằm nói: "Đừng khách sáo, các anh chọn trước đi."

Thật ra hắn còn muốn nói thêm một câu nữa, dù sao cũng đều giống nhau, trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nói ra.

Tên mập chọn đài quan sát, Hòe Dật chọn tòa nhà chưa hoàn thiện, lúc này chỉ còn lại phòng tắm ở góc Tây Bắc và phòng thiết bị dưới chân.

Và tất nhiên, còn có sân thao trường trống rỗng kia.

Phòng thiết bị này nhìn là đã thấy kỳ quái, đương nhiên loại trừ, có thể nhìn ra Văn Lương Sơn muốn chọn nhà vệ sinh, tuy rằng cũng chẳng tốt lắm, nhưng vẫn còn tốt hơn bị quỷ truy đuổi ở trong sân thao trường trống trải chạy, như điên trong mưa.

Nhưng nếu như anh ta chọn mất rồi thì người phải chạy như điên trong mưa sẽ là Giang Thành rồi.

Nói cách khác, cho dù anh ta lựa chọn rồi, chẳng lẽ Giang Thành và hai người anh em của hắn có thể đồng ý sao?

"Nhà vệ sinh để lại cho anh." Giang Thành cất nhãn cầu trong tay đi, nói: "Tôi nợ anh một ân tình, coi như là đã trả cho anh rồi."
Bình Luận (0)
Comment