Chương 708: Phòng thiết bị
Chương 708: Phòng thiết bịChương 708: Phòng thiết bị
Sau một hồi thảo luận, không đưa ra được tiến triển đáng kể nào, Hòe Dật đề nghị nói mọi thứ vẫn phải đến tận nơi xem mới được.
Cũng chính là sân thao trường bỏ hoang.
Bây giờ là ban ngày, theo như Viên Tiêu Di nói, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm nào.
Nhưng khi bọn họ đang đi về phía sân thao trường bỏ hoang, một người đàn ông bước về phía họ và chặn lại.
Người đàn ông khoảng 25 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, thân trên mặc áo lao động màu xanh đậm, trông vẫn còn khá non nớt ngây ngô.
Ánh mắt của người đàn ông quét qua khuôn mặt của mấy người, cuối cùng cau mày thăm dò hỏi: "Trong số các anh ai là Giang Thành?"
"Anh tìm anh ấy có việc sao?" Giang Thành dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, như thể không phải là mình vậy.
"Ồ, là như này, tôi là sinh viên của giáo sư Ngô, giáo sư bảo tôi đến tìm một tân sinh viên tên là Giang Thành, điện thoại di động của anh ấy không liên lạc được, mọi người có quen biết anh ấy không?" Người đàn ông mặc áo lao động nói, về khí chất cũng nho nhã lịch sự.
Sau đó Giang Thành mới chú ý tới dưới ngực người đàn ông có một tấm thẻ rất giống với tấm mà Giáo sư Ngô đưa cho hắn.
"Soái ca." Giang Thành lập tức nở nụ cười chào hỏi, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của người đàn ông, lắc lên lắc xuống: "Tôi chính là Giang Thành, giáo sư tìm tôi có chuyện gì?"
"Là anh á?" Người đàn ông vô thức điều chỉnh lại mắt kính, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, là tôi đây." Nói xong, Giang Thành lấy ra tấm thẻ do giáo sư đưa, trên đó có ảnh và tên của hắn.
"Cụ thể thì tôi không biết rõ, tóm lại anh cứ đi theo tôi là được." Người đàn ông mặc áo lao động nói xong, lại nghiêng đầu nhìn những người khác: "Mọi người cũng đi cùng đi."
Cao Ngôn trong dáng vẻ không muốn nói: "Chúng tôi cũng phải đi sao?"
"Giáo sư Ngô đã nói như vậy, thầy nói mọi người mới đến đây, kiến thức nền còn kém. Tình cờ hôm nay thầy có tiết học của lớp khác, muốn để mọi người cùng đến nghe giảng." Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi: "Mọi Không hiểu vì lý do gì, sau khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông mặc áo lao động, Cao Ngôn, người vốn đang rất có khí thế, đột nhiên trở nên yếu đuối.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Mộng Vận bước ra giải quyết ổn thỏa mọi việc và nói: "Cảm ơn ý tốt của giáo sư Ngô, chúng tôi cũng đang nghĩ đến việc đến lớp của thầy để nghe giảng."
Sau cả buổi giày vò, chờ sau khi đi cùng một đám sinh viên ra từ tòa nhà giảng dạy, thì đã là buổi chiều.
Đám người Cao Ngôn và Văn Lương Sơn, ai nấy đều mệt đến không thể đứng thẳng lưng, đã nói trước là đến lớp nghe giảng, nhưng không ngờ ngay sau giờ học, lại bị mấy giáo viên gọi đến phòng thí nghiệm để vận chuyển thiết bị.
Là loại gọi bị chặn ở cửa, có muốn tránh cũng không thể.
Bây giờ bọn họ cũng đã hiểu ra, chuyện này chẳng phải cũng giống như ngày hôm qua sao?
Nhiệm vụ chính là được sắp xếp như vậy, chính là không cho bọn họ có thời gian để làm quen với địa điểm.
Tuy nhiên, so với Cao Ngôn và những người khác, nhóm người Giang Thành, tên mập và Hòe Dật rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Hòe Dật và tên mập mới chuyển được một lúc thì được Giang Thành gọi đi dưới danh nghĩa giáo sư Ngô, sau đó ba người ngồi trong phòng làm việc của giáo sư Ngô tận hưởng điều hòa mát lạnh.
Giáo sư Ngô dặn dò một số chuyện rồi rời đi, đợi đến khi đám người Cao Ngôn tìm đến, nhìn thấy ba người Giang Thành đang tụ tập chơi đấu địa chủ, liền cảm thấy cực kì khó chịu.
Bởi vì tên mập thua quá nặng, nên trên mặt dán đầy giấy nhớ màu trắng.
Giáo sư Ngô nghe nói điện thoại di động của Giang Thành bị mất, nên đã đưa cho hắn một chiếc điện thoại di động cũ ở văn phòng, bảo hắn dùng tạm trước, chờ sau khi đổi điện thoại mới rồi trả lại cho mình.
Giang Thành nắm lấy tay giáo sư Ngô, hai mắt đỏ hoe, nói bản thân cũng là một đứa trẻ kém may mắn, từ nhỏ đến lớn chỉ có bố mẹ là đối xử tốt với mình như vậy, sau đó chính là giáo sư.
Ăn uống qua loa đơn giản, mọi người trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hành động đêm nay.
Khoảng 11 giờ đêm, toàn bộ trường đại học Giang Đàm chìm trong im lăn. mấy bóng người men theo eon đường nhả. lấm la lấm lét đi về hướng sân thao trường bỏ hoang.
Không cần phải nói, chính là bọn người Giang Thành.
Cách sân thao trường không xa, bọn họ nhìn thấy hai ngọn đèn pin, hình như có hai người đang cầm đèn pin chiếu khắp nơi.
"Là bảo vệ mà Viên Tiêu Di đã nhắc đến." Trong lòng Giang Thành biết rõ, nếu như bị bọn họ phát hiện, chỉ sợ là sẽ gây ra rắc rối.
Có lẽ là vào ban đêm trời quá lạnh, nhưng nhiều khả năng là bảo vệ đã biết chuyện gì xảy ra ở sân thao trường bỏ hoang nên việc tuần tra chỉ để cho có.
Bọn họ cũng không dám đến gần, chỉ dùng đèn pin chiếu qua loa, rồi lại đi về một hướng khác, mơ hồ vẫn nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông.
Chờ khi bảo vệ đã đi xa, cả nhóm bắt đầu làm theo phương pháp mà Viên Tiêu Di đã nói, đứng quay lưng lại trước một cánh cửa nhỏ ở góc Tây Bắc.
Im lặng chờ đợi 12h đến.
Khi thời gian đến, mọi người đồng thời nhắm mắt lại rồi từ từ lùi về phía sau.
Cũng không biết đã đi được bao xa, tóm lại, khi không khí bắt đầu trở nên lạnh và ẩm ướt, trong đêm nổi lên cơn gió rất lạnh thổi qua, có thể khiến người ta chết cóng.
Cảm giác tương tự ngay lập tức khiến bọn họ nhận, ở bên trong tòa nhà trung tâm của kho Y cũng như vậy.
Ngay sau đó, những hạt mưa rơi xuống đầu và trên người, mưa như bất ngờ đổ xuống, thế giới vốn đang yên lặng bỗng chốc tràn ngập tiếng mưa lộp độp.
Đã tiến vào trong rồi...
Mọi người từ từ mở mắt ra.
Mưa không lớn lắm, nhưng tình thế mưa kéo dài liên miên, toàn bộ sân thao trường bị bao phủ trong khung cảnh sương mù, tầm nhìn rất kém.
Ngoài khoảng cách 10 mét, chỉ có thể nhìn thấy đường nét lờ mờ.
Trong văn phòng của giáo sư Ngô, Giang Thành và những người khác không phải lúc nào cũng nhàn rỗi, bọn họ tìm thấy một số bức ảnh cũ trong album ảnh trên máy tính.
Nó được chụp vào một ngày đại hội thể dục thể thao, bối cảnh là sân t†hao triz2Znd cñ bị bỏ hoang. Cộng thêm một số thông tin trước đó có được từ Viên Tiêu Di, Giang Thành đã đơn giản lắp ghép lại các vị trí gần đúng của sân thao trường bỏ hoang.
Toàn bộ sân thao trường cùng với các công trình phụ trợ gần đó, đại khái có thể được chia thành mấy chỗ.
Bản thân sân thao trường, phòng thiết bị mà họ sắp đến, một nhà vệ sinh tương đối rộng ở góc Tây Bắc, khu rừng nhỏ ở phía Nam, một số tòa nhà chưa hoàn thiện màu xám chì bên cạnh khu rừng, cùng với đài quan sát dùng để tổng duyệt, và một tòa nhà không có gì nổi bật trông giống như một gác chuông ở cực đông.
Đầu tiên mọi người đi đến phòng thiết bị.
Đi trong mưa về phía trước, chẳng mấy chốc mọi người đều đã bị mưa ướt sũng, quần áo ướt đẫm dính vào người, gió thổi lạnh thấu xương.
Mái tóc dài của Thẩm Mộng Vân dính chặt vào mặt, cô nhanh chóng lấy một sợi dây chun trong túi ra, dùng động tác gọn gàng nhanh nhẹn búi tóc lên.
"Đến rồi."
Sau màn mưa là một tòa nhà hai tầng, diện tích bao phủ không nhỏ, nhưng có thể thấy đã lâu không có người đến đây.
Mọi người đi xung quanh một vòng, tìm thấy một cánh cửa sắt màu đỏ sẵm.
Trên cánh cửa sắt đã rỉ sét, nếu dùng tay chạm vào tay cầm sẽ dính đầy nước rỉ sét màu đỏ sậm, nếu không nhìn kỹ trông giống như máu vậy.
Trên tay nắm cửa có một chiếc khóa xích quấn quanh, nhưng lại không có ổ khóa, đẩy nhẹ cửa đã mở ra, không gian bên trong rộng rãi hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Xung quanh đều là một số thiết bị cũ hỏng, bên trên bám đầy bụi bẩn.
Ở một góc xa hơn có phủ một số tấm bạt nhựa, giống như dùng để chống bụi, nhìn các mép và góc lộ ra dưới lớp bạt thì có lẽ là một thiết bị tương đối lớn.
"Tại sao bức tường này lại dùng bạt nhựa dán lên, là để chống thấm nước sao?" Văn Lương Sơn tò mò đi tới, anh ta không dám dùng tay chạm vào nơi như thế này, liền tìm một góc tấm bạt nâng lên.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
Anh ta lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt.