Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 707 - Chương 707: Trò Chơi Đoán Tay

Chương 707: Trò chơi đoán tay Chương 707: Trò chơi đoán tayChương 707: Trò chơi đoán tay

Không còn nghỉ ngờ gì nữa,"người" vô hình khiến người đàn ông sợ chết khiếp chính là hung thủ thực sự sát hại Mạnh Vũ Miên.

Chỉ đáng tiếc, cùng với cái chết của người đàn ông này, tất cả mọi chuyện đều đã bị đậy lại.

"Mạnh Vũ Miên khi còn sống là một nữ sinh rất yêu cái đẹp, múa đẹp, lại rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt dường như ẩn chứa những ngôi sao trong đó." Viên Tiêu Di nhớ lại: "Lý do khiến cô ấy lang thang khắp nơi trong sân thao trường lúc nửa đêm là tìm thấy đôi mắt của chính mình."

Nghe vậy, Giang Thành cau mày nói: "Sau khi bị móc mất mắt, thì không tìm thấy sao?"

"Vâng." Viên Tiêu Di rút tay vào trong ống tay áo, nhỏ giọng nói: "Tại hiện trường, cảnh sát chỉ tìm thấy một con mắt của cô ấy, nó được nắm chặt trong tay của cô, như thể sau khi bị móc mắt ra, lại bị Mạnh Vũ Miên cướp lại, nhưng con còn lại thì không bao giờ tìm thấy nữa."

Viên Tiêu Di ngẩng đầu nhìn Giang Thành, khóe miệng giật giật, tựa như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại dừng lại, Giang Thành gật đầu, hiểu rõ cô muốn nói gì.

Bởi vì cái chết của người đàn ông này, mọi manh mối đều đã bị gián đoạn.

Nhưng sau khi nghe đến đây, Giang Thành ngược lại có một mạch suy nghĩ khác, có khi nào "người" xách người đàn ông kia đi, thứ mà nó muốn ngay từ ban đầu chính là đôi mắt của Mạnh Vũ Miên.

"Nói cách khác, nếu muốn tìm lại Tiểu Lâm bị lạc đường, thì phải tránh xa Mạnh Vũ Miên. Nếu như gặp phải cô ấy, sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp." Giang Thành tiếp tục dẫn dắt Viên Tiêu Di, muốn biết thêm chỉ tiết về câu chuyện kinh dị ở sân thao trường bỏ hoang.

"Anh nói đúng, đàn anh, câu chuyện kinh dị của sân thao trường bỏ hoang chính là xoay quanh nữ áo đỏ Mạnh Vũ Miên và con mắt bị mất của cô ấy." Viên Tiêu Di nghiêm túc nhìn Giang Thành: "Có tin đồn rằng, mỗi một người bị cô ấy tìm thấy đều sẽ phải chơi trò đoán tay với cô."

"Cô ấy sẽ đưa hai tay ra, cả hai tay đều nắm chặt, sau đó để người ta đoán xem tay bên nào sẽ có con mắt."

"Nếu như đoán đúng, cô ấy sẽ để người này đi, rồi đi tìm người tiếp theo, nhưng nếu như đoán sai..." Giọng nói của Viên Tiêu Di bắt đầu run rẩy: "Cô ấy sẽ móc mắt của người đoán sai ra." "Tiểu Lâm đêm qua nói với em, nếu muốn tiến vào sân thao trường bỏ hoang, chỉ có thể dựa theo phương pháp của cô để làm, hơn nữa trong quá trình này không được phép phạm bất kỳ sai sót nào, nếu không sẽ giống như cô ấy, bị lưu lại đó vĩnh viễn."

Giang Thành bắt đầu tập trung tỉnh thần, hắn biết rõ, những gì Viên Tiêu Di sắp nói tiếp theo hẳn là có liên quan đến quy tắc.

Đôi mắt của Viên Tiêu Di dần trở nên trống rỗng, như thể đang hồi tưởng: "Đầu tiên là phương pháp để vào sân thao trường bỏ hoang, bởi vì đã từng xảy ra chuyện, nên trường học đặc biệt bố trí nhân viên bảo vệ để tuần tra khu vực này. Tuy không thường xuyên đi tuần, nhưng nếu gặp phải bọn họ thì sẽ bị trì hoãn những hành động tiếp theo, nhất định phải cẩn thận tránh đi.

"Bắt đầu từ 12h, sân thao trường bỏ hoang sẽ mang một khung cảnh khác, giống như bước vào một thế giới khác vậy".

"Muốn tiến vào thế giới này, vào đúng 12 giờ đêm, phải quay lưng về phía tây bắc sân thao trường bỏ hoang, nhắm mắt lại, đi ngược vào bên trong."

"Cho đến khi anh có thể cảm nhận được những hạt mưa rơi trên người và nghe thấy tiếng mưa, mới được coi là thành công."

Nói đến đây, Viên Tiêu Di dừng một chút, giải thích: "Bởi vì ở trên sân thao trường của thế giới kia ... lúc nào cũng mưa."

Giang Thành nghe xong trầm tư, Mạnh Vũ Miên biến thành nữ quỷ áo đỏ là chết trong một đêm mưa.

Xem ra khung cảnh ở đây giống với cảnh tượng nhìn thấy trong phòng giải phẫu của tòa nhà trung tâm khoa Y, thời gian dường như bị đóng băng mãi mãi vào ngày hôm đó.

"Sau khi vào trong cần làm gì?" Giang Thành hỏi.

"Các anh trước tiên cần đi đến phòng thiết bị, nghe nói ở đó có một số thứ có thể dùng đến." Viên Tiêu Di vội vàng nói: "Là một cái hộp gỗ, ở gần cửa sổ, bên trong có mấy con mắt."

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thành không khỏi thay đổi: "Mắt..."

"Không phải đâu, đàn anh, anh đừng hiểu lầm, không phải là mắt thật, chỉ tiết thì em cũng không biết, nhưng Tiểu Lâm nói rằng số mắt này là đạo cụ cần thiết cho trò chơi."

"Đúng rồi, các anh nhất định phải chú ý, sau khi đã lấy được mắt rồi, cần rời khỏi phòng thiết bị ngay lập tức, bởi vì Mạnh Vũ Miên rất nhanh sẽ xuất hiện." "Các anh cần phải tản ra và trốn đi. Nếu như trong thời gian quy định, cô ấy không tìm thấy các anh, thì là điều tốt nhất. Nếu như bị tìm thấy thì sẽ phải chơi trò đoán tay mà em đã nói."

Người thua sẽ phải móc mắt ra, Giang Thành vẫn còn nhớ rất rõ: "Thời gian quy định là bao lâu?"

"1 tiếng 13 phút." Viên Tiêu Di khẳng định: "Nhất định phải rời khỏi sân thao trường bỏ hoang trước 1 giờ 13 phút sáng, rời đi qua cánh cửa ở góc tây bắc."

"Nhưng đây chỉ có thể coi là toàn thân rút lui, nếu muốn hoàn toàn chấm dứt câu chuyện kinh dị này, vẫn cần tìm ra con mắt thực sự đã bị mất của Mạnh Vũ Miên trong khoảng thời gian này và thực hiện tâm nguyện của cô ấy."

Giang Thành không có hứng thú lắm với việc kết thúc câu chuyện kinh dị, điều hắn muốn là tìm thấy Tiểu Lâm còn sống trong thời gian có hạn, sau đó mang cô ấy còn sống ra ngoài.

Nếu như có thể tiện đường giải quyết được câu chuyện kinh dị kia tất nhiên là tốt nhất, nếu như không có cơ hội, hắn cũng sẽ không ép buộc, càng sẽ không vì nó mà mạo hiểm.

"Đúng rồi, lúc các anh trốn tránh Mạnh Vũ Miên, nhất định phải chú ý một chút, nếu như bị cô ấy phát hiện, tuyệt đối đừng ngẩng đầu lên nhìn mặt cô ấy, sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra." Vẻ mặt và giọng điệu của Viên Tiêu Di rất nghiêm túc, như thế chuyện này còn quan trọng hơn mọi thứ trước đó.

"Anh biết rồi." Giang Thành đưa tay ra, sờ sờ đầu Viên Tiêu Di, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn em, Tiêu Di."

"Đàn anh, anh nhất định phải chú ý, em có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tiểu Lâm, nơi đó nhất định rất đáng sợ." Viên Tiêu Di thấp giọng nói.

"Yên tâm đi."

Sau khi đã hỏi xong những gì cần hỏi, Giang Thành chậm rãi đứng lên, từ góc độ của hắn nhìn ra, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của Cao Ngôn, xem ra là đang rất sốt rột rồi.

"Tiêu Di, cũng đã muộn rồi, anh còn có một số việc phải chuẩn bị, trong khoảng thời gian này em cũng phải cẩn thận một chút."

Sau khi tạm biệt Viên Tiêu Di, Giang Thành đi ra khỏi rừng cây nhỏ, mọi người đều rất tự nhiên tụ tập vây quanh hắn, đối với bọn họ mà nói, Giang Thành chính là nhân vật đầu mối. Giang Thành nói cho mọi người manh mối mình thu được, khi nghe tin sau khi thua trò chơi sẽ phải móc mắt ra, Văn Lương Sơn sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy tay sờ lên mắt phải, như muốn xác nhận xem con mắt của mình còn trên đó không vậy.

Tên mập sau khi thấy vậy, sáp tới thì thầm an ủi nói: "Anh Văn này, anh đừng lo, nói không chừng con mắt bị mất của quỷ là mắt trái thì sao, anh nói có phải không?"

Văn Lương Sơn hai mắt lập tức đỏ lên.

Thẩm Mộng Vân sau khi nghĩ ngợi một lát, liền lên tiếng: "Nghe ý của anh, nếu như chúng ta trốn được kĩ, thì Mạnh Vũ Miên sẽ không thể tìm được chúng ta."

Mọi người đều đã hiểu ý trong lời nói của cô, nếu như không tìm thấy thì tất nhiên cũng sẽ không tham gia vào trò chơi đoán tay quái đản kia, cũng sẽ không chết.

"Nói thì dễ, nhưng thực sự hành động thì nghe có vẻ khó khăn lắm." Cao Ngôn liếc cô một cái, nói với giọng u ám: "Lúc đến đây tôi đã thấy qua sân thao trường đó rồi, diện tích không lớn, những nơi có thể trốn được không nhiều, muốn đơn thuần dựa vào việc lẩn trốn để thoát khỏi trò chơi, tôi thấy nó không thực tế."
Bình Luận (0)
Comment