Chương 706: Người thừa ra
Chương 706: Người thừa raChương 706: Người thừa ra
Những lời vô tình nói ra này, giống như đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Viên Tiêu Di, khiến toàn thân cô đang cảm thấy khó chịu.
"Tiêu Di." Giang Thành lập tức vỗ về nói: "Em vẫn còn chuyện muốn nói với anh phải không?"
"Đàn anh, anh đúng là rất lợi hại, những chuyện này em cũng là sau này mới nghe nói." Viên Tiêu Di hạ giọng: "Hình ảnh cuối cùng được camera giám sát góc phố chụp được có vấn đề."
"Hình ảnh là một người đàn ông say rượu đi về hướng trường học không sai, nhưng tư thế của người đàn ông này rất kỳ quái, tóm lại trông không giống như người bình thường, cũng không có vẻ như là say rượu. Toàn thân người đàn ông này lơ lửng, hơn nữa... hơn nữa mắt của gã lại đang nhắm lại!"
Lời nói của Viên Tiêu Di đầy kỳ quái, nhưng Giang Thành lại dường như nghe hiểu được một chút, và trước đó hắn đã nhận ra một điểm rất kỳ quái.
Người đàn ông đi về hướng trường học, sớm không ngã, muộn không ngã, lại cứ "vừa vặn" ngã ra bất tỉnh bên dưới camera giám sát, theo mô tả của Viên Tiêu Di, tuy video được quay vào đêm khuya nhưng vẫn khá rõ ràng.
Sự trùng hợp không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sự đan xen của nhiều sự trùng hợp khác nhau khiến người ta có cảm giác là đang có thứ gì đó cố tình giá hoạ cho người đàn ông.
"Cảnh sát cũng nhận thấy sự kỳ lạ bên trong này, cuối cùng, bọn họ đem đoạn video đi phân tích, mang ra so sánh với video trước đó ghi lại cảnh người đàn ông rời khỏi trường học, thì đã phân tích ra sự kỳ quái bên trong này ".
"Ở cùng một vị trí, cũng lấy đèn đường ra làm vật tham chiếu, người đàn ông ở lần thứ hai có chiều cao cao hơn, độ tương phản rất rõ ràng."
Nghĩ đến bước chân nhẹ bẫng của người đàn ông, bức tường không thể vượt qua, dấu chân biến mất, chiều cao tăng lên một cách quỷ dị, và đôi mắt nhắm nghiền...
Một suy đoán táo bạo và đáng sợ hiện lên trong đầu Giang Thành, ngay cả hắn cũng không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Đàn anh, anh cũng nghĩ tới rồi phải không?" Viên Tiêu Di run giọng "Có một bàn tay chúng ta không nhìn thấy, ở phía sau người đàn ông, xách gã đi, cho nên gã mới có thể đi và về trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại còn có thể trèo qua tường, mà không để lại dấu chân."
"Bởi vì gã hoàn toàn không có đi." Viên Tiêu Di vừa khóc vừa nói: "Gã là đang bay, là có thứ gì đó, đang xách gã lên bay đi!"
"Vụ án cũng là thứ đó đã thao túng gã phạm tội, chứ trong lòng gã hoàn toàn không nghĩ tới."
"Giết chết Mạnh Vũ Miên thực ra cũng là thứ đó, móc mắt cũng là do nó làm, đều là nó! Người đàn ông này cũng chỉ là nạn nhân!"
Viên Tiêu Di càng nói càng kích động, Giang Thành đỡ lấy hai vai cô, cuối cùng trực tiếp ôm lấy cô: "Tiêu Di." Giang Thành ôm cô vào lòng, chậm rãi vỗ nhẹ lưng: "Em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không cho phép bất cứ ai hay bất cứ thứ gì làm hại đến em, trừ khi dẫm lên xác anh".
Giang Thành nói câu này là rất nghiêm túc, bởi vì nếu như Viên Tiêu Di xảy ra chuyện gì, thì bọn họ có thể tự sát luôn, nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Nhưng Viên Tiêu Di hiển nhiên không nghĩ như vậy, cô chỉ là một nữ sinh rất bình thường, trong trường học bị gọi là kẻ điên, mọi người đều tránh né cô.
"Đàn anh." Viên Tiêu Di ôm chặt Giang Thành, nước mắt chảy dài trên mặt,"Em sợ, em không muốn chết, em cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì, nhưng em cũng không muốn... cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Lâm bọn họ..."
Cảnh trong rừng này tình cờ bị Cao Ngôn nhìn thấy: "Hai người đang làm gì vậy? Không phải đã nói trước là moi tin sao, moi đến mức này luôn hả?"
Nhìn màn lửa gần rơm này, nếu như đổi lại mở một địa điểm khác, thì sẽ ở mức hạn chế rồi.
"Easy." Tên mập dùng ánh mắt 'cái này đã là gì, con báo đất kia anh cũng học hỏi chút đi' nhìn Cao Ngôn, phủi phủi tay, giọng điệu quái gở nói: "Làm theo lệ thường, nếu như ai không phục, có thể tiến lên thử tách bọn họ ra, để xem Viên Tiêu Di có cho anh một cái bạt tát không."
Mắt thấy Cao Ngôn tức đến chết nghẹn, nhưng anh ta thật sự không dám đi, nếu như quay trở về Giang Thành nói anh ta cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, mà quên mất manh mối, thì anh ta có muốn khóc cũng không có nơi để khóc.
Hiện tại chỉ cần là con người cũng có thể nhìn ra, ai chỉnh phục được Viên Tiêu Di thì tương đương với việc có được thông tin nhanh nhất, về mặt Cao Ngôn nhìn bóng lưng Giang Thành cùng Viên Tiêu Di ôm ấp nhau, thật sự nghỉ ngờ cái tên này có khi là một kẻ chuyên nghiệp.
"Nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa." Hoè Dật nhìn hai người Giang Thành từ xa, cảm thán: "Con đường này cuối cùng Giang đại ca đã hiểu được."
Giang Thành đang cố gắng chiến đấu, tất nhiên không có thời gian cũng không có tâm tình đi suy nghĩ đám người bên ngoài đang nghĩ gì, hắn chỉ muốn biết những câu chuyện kỳ quái về Tiểu Lâm là như thế nào, và làm sao mới có thể sống sót.
"Tiêu Di, em thấy đỡ hơn chưa?" Giang Thành nhẹ giọng hỏi: "Em sắp khiến anh ngạt thở rồi."
Nghe vậy, cánh tay Viên Tiêu Di ôm lấy Giang Thành chợt run lên, sau đó cô chậm rãi thu lại như đang xấu hổ.
"Tối nay anh nhất định phải đi giúp em giải cứu Tiểu Lâm ra ngoài, nên em đừng cố thuyết phục anh nữa." Giang Thành rất anh hùng nói.
"Anh sẽ chứng minh cho toàn bộ trường học thấy rằng người có vấn đề là bọn họ chứ không phải em, Tiêu Di!"
"Đàn anh, em biết không thể thuyết phục được anh. Anh là một người tốt, nhưng anh nhất định phải cẩn thận." Viên Tiêu Di nói: "Nữ áo đỏ được nhắc đến trong câu chuyện kinh dị của Tiểu Lâm chính là Mạnh Vũ Miên."
"Trong câu chuyện kinh dị có nhắc đến, Mạnh Vũ Miên bởi vì không cam tâm, đã biến thành một ác linh mặc đồ đỏ, xuất hiện lang thang ở sân thao trường bỏ hoang vào đêm khuya."
Giang Thành vốn đã nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ hắn càng tò mò xem người đàn ông được coi là hung thủ kia cuối cùng thế nào rồi.
Về chuyện này, Viên Tiêu Di giải thích: "Ngay khi cảnh sát nhận thấy điều bất thường, đang chuẩn bị điều tra sâu hơn thì cục cảnh sát nhận được tin người đàn ông đã chết".
"Chết rồi?"
"Đúng vậy, người đàn ông đó chết trong một căn phòng rất nhỏ, ngay bên trong cục cảnh sát, vào đêm trước khi chết gã có biểu hiện rất kì lạ, đêm khuya liên tục đập cửa phòng, hét lớn nói trong phòng của gã không chỉ cí một mình gã, còn có người khác, nhờ cảnh sát giúp đỡ đuổi người kia ra ngoài!
"Nhưng trong căn phòng lớn có nhiêu đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn tấy hết, một người nữa ở đâu mà ra?"
"Tiöv nhiên suv vét đến lứ da khác cảnh eát trưŠ ban vẫn chuyển aã sang một phòng khác. Lần này còn đặc biệt bố trí một cảnh sát canh gác gã suốt đêm."
"Nhưng vừa qua sau nửa đêm, gã lại bắt đầu làm ầm lên, nói những lời điên khùng khó hiểu, khiến người khác sợ chết khiếp."
"Lại nói với người canh gác rằng trong phòng còn có thêm một người, người đó đang nhìn mình, hơn nữa còn càng ngày càng gần."
"Khi người canh gác hỏi gã người đó ở đâu, gã lại chỉ lên trần nhà, nói với vẻ mặt tràn đầy kinh sợ rằng người đó đang đứng ở đó, tại sao các người đều không thể nhìn thấy?"
"Người cảnh sát trực ban thấy lời nói của gã quá huyền bí, trong lòng rất khó chịu nên đi ra ngoài gọi người, nhưng trước sau chỉ mất chưa đầy hai phút, khi quay lại thì người đã tắt thở rồi."
"Cổ ngửa ra phía sau, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghe nói đồng tử mở rộng đến mức người cảnh sát cũng phải khiếp sợ."
Viên Tiêu Di nhỏ giọng nói: "Mọi người đều âm thầm đồn đại rằng, gã là bị dọa chết tươi."