Chương 705: Bàn tay vô hình
Chương 705: Bàn tay vô hìnhChương 705: Bàn tay vô hình
"Ban đầu còn tưởng đó là một bộ quần áo, nhưng sau khi đến gần, thì phát hiện ra đó là một thi thể. Vị giáo sư già lúc đó đã sợ đến mức gần như co giật, sau khi bình tĩnh lại một lúc lâu, mới bò dậy, nghĩ đến việc dùng điện thoại di động để gọi báo cảnh sát."
"Có biết vì sao lại móc mắt của cô ấy không?" Giang Thành hỏi.
Theo như mô tả của Viên Tiêu Di, người đàn ông say rượu và nạn nhân không hề quen biết nhau, thuộc kiểu thấy sắc nên nổi ý đồ xấu, kích tình mà giết người, chứ không phải là hành vi vi phạm có chủ ý, theo lý mà nói thì không cần thiết phải móc mắt, chuyện này càng giống một vụ án trút giận hơn.
Dường như đã sớm có chuẩn bị cho câu hỏi của Giang Thành, Viên Tiêu Di nhỏ giọng nói: "Chuyện này em cũng nghe nói qua rồi, có lời đồn đại rằng người đàn ông này khá mê tín, gã tin rằng dung mạo của mình sẽ để lại trong mắt của nạn nhân, lo lắng sẽ để lại chứng cứ, cho nên mới móc mất đôi mắt của Mạnh Vũ Miên."
Đây là lần đầu tiên Giang Thành nghe thấy cách nói này.
Sờ sờ cằm hắn, Giang Thành khẽ cau mày, tựa hồ đang chìm trong suy nghĩ, nhưng lúc này ánh mắt của Viên Tiêu Di lại trở nên kỳ quái, cô dựa sát vào Giang Thành, nhẹ giọng nói: "Đàn anh, có phải anh cũng nhận ra bên trong có vấn đề, đúng không?"
Nào chỉ là có vấn đề mà còn đầy những sơ hở là đằng khác.
Giang Thành có thể khẳng định, trong này vẫn còn rất nhiều uẩn khúc chưa được khám phá ra.
Mà những điều này thì cần Viên Tiêu Di giải đáp cho mình.
"Tiêu Di, em nói không sai, trong này còn rất nhiều điểm không hợp lý." Giang Thành dùng giọng rất nghiêm túc nói: "Nhưng xét về thái độ của cảnh sát, rất có thể tin tức đồn đại đã có người sửa đổi đi, bởi vì có một số chuyện trong này nếu như bị truyền ra bên ngoài, e rằng sẽ dẫn đến hoang mang dư luận ".
Nghe đến đây, ánh mắt của Viên Tiêu Di nhìn Giang Thành càng thêm tin tưởng, người đàn ông này không chỉ tốt bụng mà còn điềm tĩnh và sáng suốt, điều quan trọng nhất là... hắn cũng rất đẹp trai, trong mắt ẩn chứa những vì sao.
Giang Thành thì không có tâm tình lãng phí thời gian vào những chuyện này với cô, trực tiếp chỉ ra vấn để: "Thứ nhất, theo như em nói, trường, vậy thì cũng có nghĩa là trước đó Mạnh Vũ Miên đã thành công ra khỏi phòng thiết bị. Cô ấy chỉ có một mình, làm thế nào mà thực hiện được?"
"Anh nói không sai, đàn anh, hơn nữa..." Viên Tiêu Di đột nhiên nhìn chung quanh, sau đó tiến lại gần Giang Thành, phần thân trên của hai người gần như sắp chạm vào nhau, thần bí nói: "Hơn nữa, ngoài chuyện này ra vẫn còn có một số thứ, chắc chắn là anh không nghĩ đến."
"Người đàn ông say rượu đó cũng có vấn đề, gã... gã hoàn toàn không có khả năng xâm hại Mạnh Vũ Miên, càng không có khả năng giết cô ấy!"
"Tại sao?"
"Bởi vì gã... gã có bạn trai." Viên Tiêu Di thấp giọng nói.
Nghe vậy, Giang Thành hơi mở to mắt.
"Gã không thích phụ nữ, thậm chí còn rất sợ phụ nữ, chuyện này mọi người xung quanh gã đều biết, đã rất nhiều năm rồi." Viên Tiêu Di nói: "Khi sự việc này mới nổ ra, bạn trai của gã cũng đến, là một người đàn ông rất vạm vỡ, vừa đến là đã làm ầm ï đòi cảnh sát thả người, nói rằng chắc chắn đã có nhầm lẫn trong này."
"Hơn nữa có một điểm quan trọng nhất là, sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi của Mạnh Vũ Miên được công bố, đã xác nhận cô ấy không hề bị xâm hại."
Như muốn xua tan suy đoán khác của Giang Thành, Viên Tiêu Di nhanh chóng bổ sung: "Hơn nữa tài sản trên người của Mạnh Vũ Miên cũng không bị mất, như điện thoại di động, ví tiền các loại."
Sự việc bắt đầu trở nên kỳ quái, không phải vì tình, cũng không vì tài sản, vậy thì hung thủ muốn cái gì?
Chỉ đơn thuần giết người vì mục đích giết người?
Để kích thích?
Giang Thành cho rằng cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng này, hung thủ dường như có một sự kháng cự đối với phụ nữ, điều này có thể liên quan đến tuổi thơ của gã, sự kháng cự này cũng có thể trở thành nguyên nhân dẫn đến toàn bộ sự việc.
Sau khi suy nghĩ một lát, Giang Thành dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa một con ác quỷ, điều này không thể chứng minh gì hết."
Thái độ của Giang Thành đã rất rõ ràng, những lời trên chỉ có thể chứng minh động cơ giết người của hung thủ chưa rõ, nhưng tuyệt đối không thể dùng làm chứng cứ để tha tâi cho huna thủ. Nếu như chỉ dựa vào những điểm này mà xác định người đàn ông này không phải hung thủ, Giang Thành cảm thấy không hợp lý.
Dường như nhận thấy Giang Thành đã hiểu lầm mình, Viên Tiêu Di có chút lo lắng: "Đàn anh, xin hãy nghe em nói hết, chứng cứ mà em đang đề cập đến không phải là những thứ này, đây chỉ là bằng chứng hỗ trợ mà thôi."
"Quan trọng là người đàn ông này hoàn toàn không có thời gian gây án!" Viên Tiêu Di có hơi kích động, giọng nói cũng theo đó mà lớn hơn.
"Là ý gì?"
"Chuyện là như này, sau khi cảnh sát đến quán bar nơi người đàn ông Say rượu uống rượu đêm đó, từ camera giám sát ở một góc phố gần đó cho thấy người đàn ông này rời quán bar lúc 11h12. Khi đó dọc theo con phố, có một người đàn ông loạng choạng đi bộ, phương hướng quả thực là hướng trường học."
"Cũng cùng một địa điểm camera giám sát đó, đã quay lại được người đàn ông đi về trường học lúc 11h29, sau đó đang đi bộ thì bất ngờ ngã xuống dưới một cây cột đèn đường, sau đó mãi cho đến rạng sáng, bị bà chủ cửa hàng gần đó phát hiện ra."
"Nói cách khác, gã tổng cộng biến mất khỏi camera giám sát 17 phút..." Giang Thành suy nghĩ một chút, đối với trường hợp như vậy quả thực có chút ngắn ngủi.
"Đàn anh." Viên Tiêu Di bỗng nhiên nói: "VỊ trí mà người đàn ông biến mất trong màn hình camera giám sát vẫn cách trường học một đoạn đường."
Cô lại nhấn mạnh: "Hơn nữa xung quanh sân thao trường của trường học còn có hàng rào cao 3m. Trên hàng rào có gai nhọn, đến nam sinh trong trung tâm thể dục thể thao cũng còn phải cẩn thận khi trèo qua, thì làm sao một kẻ say rượu, lại vào được đây ?"
"Ngoài ra, đêm đó trời cũng đổ mưa, nhưng không có dấu giày của đàn ông lưu lại quanh tường hay gần đó, mà chỉ có ở hiện trường vụ án."
"Nghe nói cảnh sát đã nhờ người đích thân kiểm tra, không tính thời gian phạm tội, tốc độ cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất 15 phút. Đây còn là một người bình thường chưa uống rượu."
Liên tiếp mấy câu hỏi khiến Giang Thành không kịp phản ứng, hắn cũng không ngờ sự việc lại phức tạp đến như vậy: "Bến phía cảnh sát có tin tức gì không?"
"Mặc dù có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng quả thực đã tìm thấy tại mà còn có bằng chứng trực tiếp định tội gã."
"Hơn nữa chính người đàn ông đó cũng thừa nhận, gã nói rằng có mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, gã quả thực là có chạm vào nữ sinh, sau đó còn nhớ nữ sinh có vùng vẫy, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó thì gã lại quên hết, cũng không nhớ mình đã trèo qua tường như thế nào để đến sân thao trường, càng không nhớ mình đã quay lại bằng cách nào."
Giang Thành đại khái đã hiểu, trí nhớ của người đàn ông này chỉ giới hạn ở việc tiếp xúc thực chất với Mạnh Vũ Miên, nhưng gã đã quên hết mọi thứ trước và sau lúc đó.
"Cứ như có một bàn tay vô hình dịch chuyển gã từ nơi biến mất khỏi camera giám sát đến hiện trường vụ án. Sau đó lại đưa Mạnh Vũ Miên ra khỏi phòng thiết bị, ném đến trước mặt gã. Sau khi gã giết người và móc mắt xong, lại đem gã dịch chuyển trở lại."
Giang Thành bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác này thật quỷ dị và đáng sợ, giống như cảnh tượng ly kì này là thực vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn liền chú ý đến, Viên Tiêu Di, người đang ở rất gần bên cạnh mình đã ngừng nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Viên Tiêu Di, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình, đồng tử co rút, môi hơi run rẩy.
Hắn đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo...
"Đàn anh, anh... làm sao anh biết?" Viên Tiêu Di bờ môi trắng bệch, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.