Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 716 - Chương 716: Người Ra Câu Đố

Chương 716: Người ra câu đố Chương 716: Người ra câu đốChương 716: Người ra câu đố

"Đây mà là hứa chỉ móc mắt sao?!" Câu nói này không khỏi quanh quẩn trong đầu mọi người.

Nhìn phần sau gáy trống rỗng của Văn Lương Sơn, tên mập không khỏi rùng mình một cái, trước đây dưới sự nổi bật của bác sĩ, anh ta thường xuyên nghi ngờ não của mình như bị khoét rỗng, nhưng từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ không đâu, vì dù sao thì cảnh tượng trước mắt cũng quá là ghê rợn rồi.

Sư Hiểu Nhã bị khoét rỗng bụng, Văn Lương Sơn bị khoét rỗng não, quỷ trong nhiệm vụ lần này hình như đều thích làm những chuyện như vậy.

"Anh ta đáng lẽ có cơ hội sống sót." Cao Ngôn thở dài, ngữ khí có chút tiếc nuối nói: "Là anh ta đã không đủ bình tĩnh, thật đáng tiếc."

Mọi người đều coi như là lão già này đang đánh rắm.

Thời gian đã đến gần, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, màn mưa cũng dần dần mỏng đi, mọi người đều có thể cảm nhận rõ mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Mạnh Vũ Miên, kẻ giết Văn Lương Sơn, phát ra âm thanh "vù vù", một thân màu đỏ đứng dưới mưa, trên bàn tay nhợt nhạt dính đầy máu.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim của tất cả mọi người đều phải run rẩy.

Mạnh Vũ Miên dang hai tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một nhãn cầu tròn trịa, vẫn còn trộn lẫn một ít chất sền sệt màu đỏ và trắng giống như đậu phụ, theo ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.

Mạnh Vũ Miên vừa ngẩng đầu lên, mái tóc dài bị gió thổi bay. Mọi người lần đầu tiên nhìn rõ mặt cô ta.

Đó là một khuôn mặt vụn vỡ rời rạc, xương gò má bên trái xẹp xuống, mũi bị gãy, hốc mắt bị rách, phản ứng đầu tiên của Giang Thành là bị một hòn đá sắc nhọn đập vào.

Nơi mắt chỉ còn lại hai lỗ máu, máu vẫn đang chảy ra, giống như hai hàng nước mắt đẫm máu treo trên mặt.

Đầu tiên Mạnh Vũ Miên đưa mắt trái vào hốc, rất tốt, vừa khít luôn.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, con mắt trái này chính là con mắt mà Mạnh Vũ Miên trước khi chết đã cướp lại, nắm chặt trong tay.

Ngay sau đó, Mạnh Vũ Miên giơ con mắt phải của mình lên, con mắt của Văn Lương Sơn, bằng hai bàn tay có móng nhọn, nhét vào hốc mắt bên Động tác cực kì cẩn thận.

Cảnh tượng này khó có thể diễn tả bằng lời, sắc mặt của tên mập trở nên tái nhợt, không khỏi lùi lại vài bước, ấn vào cổ họng để ngăn ngừa nôn mửa.

Sắc mặt của những người còn lại cũng rất khó coi, ai nấy đều cảm thấy khó chịu về mặt thể xác.

"Cộp."

"Cộp

Sau khi lấy được con mắt, Mạnh Vũ Miên nhảy ra xa, bóng người cứng ngắc màu đỏ biến mất về hướng phòng thiết bị, có lẽ là quay trở lại trong gương.

Câu chuyện kinh dị vẫn chưa kết thúc nhưng ít nhất... bọn họ đã sống sót.

"Mọi người mau nhìn xem!" Thẩm Mộng Vân đột nhiên chỉ vào một nơi.

Đó là hướng khu rừng nhỏ, nơi Thẩm Mộng Vân ẩn náu cách đây không lâu.

Mưa dần dần tạnh, tầm nhìn của bọn họ trở nên tốt hơn, xuyên qua những kế lá, họ mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó ở đó.

"Hình như... hình như là một người." Tên mập đột nhiên mở to hai mắt nói.

Quả nhiên, sau khi mọi người chạy tới, một đôi chân lộ ra trong chỗ lõm mà Thẩm Mộng Vân đã phát hiện trước đó, thân trên bị chôn vùi trong đám lá vàng.

Sau khi nhìn thấy chiếc quần thể thao trên chân người này và đôi giày chạy bộ có gai thép ở chân, Giang Thành đã biết danh tính của cô.

Tiểu Lâm.

Đây chính là nữ sinh mà bọn họ đang tìm kiếm, bị mắc kẹt trong câu chuyện kinh dị ở sân thao trường bỏ hoang.

Thẩm Mộng Vân gạt lá rơi sang một bên, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.

Đúng rồi, là một nữ sinh.

Hòe Dật tiến tới giúp đỡ, kéo cô gái ra khỏi vũng lõm rồi đặt sang một bên.

Nữ sinh mặc bộ đồ thể thao, vóc dáng khỏe khoắn hơn nhiều so với những nữ sinh bình thường, đường cơ rõ ràng, có thể nhìn ra dấu hiệu của việc tập luyện thường xuyên. kỳ vết thương nào trên người, bình yên như đang ngủ nhưng đã tắt thở.

"Cơ thể vẫn còn ấm." Cao Ngôn thu tay lại, nhìn thi thể của Tiểu Lâm nói: "Là vừa mới chết, thời gian tử vong không quá nửa giờ."

"Nói cách khác... khi chúng ta mới vào đây, cô ấy vẫn còn sống." Thẩm Mộng Vân cau mày.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tiểu Lâm, kỳ lạ thay, khuôn mặt bình tĩnh này còn khiến họ sợ hãi hơn cả khuôn mặt của Mạnh Vũ Miên.

Nói chính xác hơn thì là cảm giác bất an.

Trực giác mách bảo bọn họ, cái chết của Tiểu Lâm không liên quan gì đến Mạnh Vũ Miên.

Trông cô ấy giống như đã tự sát hơn.

Hai tay Tiểu Lâm đặt ở hai bên người, Giang Thành chú ý tới tay phải của cô nắm chặt thành nắm đấm, hắn nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống, nhấc tay phải của thi thể lên.

Nắm tay bị siết chặt hơn hắn tưởng tượng, hắn chỉ có thể mở nó ra từng ngón một cho đến khi một con mắt đẫm máu xuất hiện trước mặt.

"Tiêu rồi!" Tên mập giật mình, những vật tròn trịa này đã trở thành ám ảnh tâm lý của anh ta.

Trong tay phải của Tiểu Lâm vậy mà lại đang cầm một nhãn cầu.

Sau khi Giang Thành móc nhãn cầu ra, dùng tay bóp bóp, sau đó nhìn mọi người như xác nhận, bình tĩnh nói: "Là thật."

Toàn thân tên mập liền cảm thấy khó chịu.

Vương Kỳ nhìn chằm chằm vào nhãn cầu, một lúc sau mới nói với giọng điệu kỳ quái: "Xem ra nhãn cầu này chính là mắt phải đã bị mất của Mạnh Vũ Miên, không ngờ cô ấy đã tìm được."

"Nhưng theo quy tắc của nhiệm vụ, người tìm được mắt phải bị mất của Mạnh Vũ Miên sẽ có thể kết thúc câu chuyện kinh dị, tại sao Tiểu Lâm vẫn bị mắc kẹt trong này?" Thẩm Mộng Vân hỏi một câu rất có liên quan.

Hòe Dật cũng lên tiếng phụ họa theo: "Đúng vậy, không có lý nào."

"Hi hi, thực ra chúng ta có thể đổi suy nghĩ theo cách khác." Vương Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Tiểu Lâm, như thể một suy đoán nào đó trong lòng đã được xác nhận: "Có lẽ... là bản thân Tiểu Lâm không muốn kết thúc câu chuyện kinh dị này."

Bởi vì trước đó xảy ra một số chuyện, Hòe Dật vẫn luôn cảnh giác với người đàn ông này, nghe vậy, cau mày hỏi: "Ý anh là gì?" nếu như câu chuyện kinh dị biến mất, hoặc là rời khỏi thế giới do câu chuyện kinh dị tạo ra, thì cô ấy mới chết." Giang Thành đứng dậy, nhìn Vương Kỳ.

Da mặt dần dần giãn ra, nụ cười của Vương Kỳ trông lại có chút dữ tợn.

"Các anh... các anh rút cuộc đang nói cái gì vậy?" Tên mập nhìn bác sĩ và Vương Kỳ, cảm thấy người ra câu đố gì đó là thứ đáng ghét nhất.

"Mau đi thôi, nếu quá muộn sẽ không thể ra ngoài được nữa!" Tên mập liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, gấp gáp đến giọng nói cũng thay đổi.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta phát hiện mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.

Trong sự dịu dàng có chút thương hại, dường như anh ta đã nhìn thấy đôi mắt tương tự ở đâu đó, hình như là trong chuyên mục từ thiện đặc biệt chăm sóc trẻ chậm phát triển trí tuệ.

Anh ta bất lực nhìn bác sĩ thở dài, nhấc nhãn cầu lên, sau đó ... sau đó cũng không thấy hắn làm gì nữa, mưa trên thế giới trước mặt lập tức ngừng lại.

Cảm giác quỷ dị về một thế giới khác hoàn toàn biến mất, xung quanh bắt đầu xuất hiện các loại âm thanh vi diệu khác nhau, trong đó có tiếng lá rơi trong gió xào xạc, thỉnh thoảng còn có vài tiếng kêu của các loài chim lạ.

Bọn họ đang đứng trong một chỗ của khu rừng nhỏ, lá cây gần như đã rụng hết, cách đó không xa là sân thao trường bỏ hoang, trông không có gì nổi bật.

Trước mặt là một cái hố nông, thi thể Tiểu Lâm cũng không còn nữa.

Tên mập chợt nhận ra mọi người đang nghiêng đầu nhìn mình với ánh mắt mong đợi, dường như chắc chắn rằng tiếp theo anh ta sẽ kinh hô kêu lên, hoặc cảm thán nói rằng thật tuyệt vời.
Bình Luận (0)
Comment