Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 717 - Chương 717: Chuyện Bao Đồng

Chương 717: Chuyện bao đồng Chương 717: Chuyện bao đồngChương 717: Chuyện bao đồng

Cuối cùng, vẫn là Giang Thành giải vây cho anh ta: "Được rồi, chúng ta đi thôi." Giang Thành xoay người đi về phía cổng.

Lúc bọn họ đến đây gặp phải hai người bảo vệ do trường học sắp xếp, nếu như chạm mặt với bọn họ, chỉ sợ lại gây ra rắc rối gì.

Chuyện rắc rối của bọn họ đã đủ nhiều rồi.

Trở lại ký túc xá, tên mập và Hòe Dật lập tức ngồi xuống, nhìn thẳng vào Giang Thành, tên mập liếm môi nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, bác sĩ, anh có thể bắt đầu rồi."

"Anh Giang." Hòe Dật là người đầu tiên hỏi: "Cái tên Vương Kỳ kia nói là có ý gì? Thế nào là Tiểu Lâm không muốn kết thúc câu chuyện kinh dị này?"

Nhìn từ những gì Giang Thành nói sau đó, đối với quan điểm của Vương Kỳ, Giang Thành là đồng ý, ban đầu Hòe Dật còn cho rằng Vương Kỳ đang lên cơn thần kinh.

Giang Thành ngồi ở trên ghế, suy nghĩ một lát, hỏi câu hỏi đầu tiên: "Các anh cảm thấy Tiểu Lâm là chết như thế nào?"

Tên mập giơ tay: "Dù sao thì chắc chắn không phải là tự sát, tôi nhớ bác sĩ, anh có nói đến vệt nước gì đó, chính là... chính là lúc ai chết đó đã tìm thấy ở hiện trường."

Gật gật đầu, Giang Thành biết anh ta là đang nói đến vệt nước trên tay nắm cửa ở tòa nhà trung tâm của khoa Y khi phát hiện ra thi thể của Tiểu Đình.

"Ý anh là... là thứ đi theo chúng ta làm." Hòe Dật sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn về phía Giang Thành dần dần thay đổi.

Một lần có thể là trùng hợp, nhưng nếu như là hai lần, lại dùng sự trùng hợp để giải thích thì chính là đang tự lừa dối chính mình.

"Anh Giang, anh nói không sai, hôm nay trên đường đến sân thao trường, tôi luôn cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, ở ngay phía sau lưng." Hòe Dật nhớ lại nói.

"Tôi cũng đã cảm nhận thấy, nhưng không tìm được vị trí cụ thể." Giọng nói Giang Thành trầm thấp: "Nhưng chắc là thứ kia không sai rồi, nó đi theo sau chúng ta, giống như lần trước."

Thứ để lại vệt nước lần đầu tiên xuất hiện bên ngoài cửa ký túc xá, sau đó là trung tâm hoạt động, sau đó là tòa nhà trung tâm của khoa Y này hâm aua: đêm hâm nay lai đi theo ho euết chănn đường đến tân sân thao trường bỏ hoang.

Có thể làm được điều này chắc chắn chỉ có thể là quỷ.

Nhưng điều mà trước đó bọn họ không thể đoán ra chính là mục đích rình rập của con quỷ này.

Có điều bây giờ, bọn họ đã có ý tưởng mới.

Giang Thành thay đổi tư thế, nghiêng người về phía trước, như muốn để mình thoải mái hơn: "Lúc trước tôi còn suy nghĩ, mục đích nó đi theo chúng ta để làm gì?"

"Rõ ràng là nó có rất nhiều cơ hội để tấn công chúng ta, nhưng nó đều không ra tay."

"Tòa nhà trung tâm khoa Y, còn có sân thao trường bỏ hoang, đều là những cơ hội tốt để nó ra tay. Nếu như nó lựa chọn ra tay vào những lúc này, chúng ta rất khó có cơ hội sống sót."

Tên mập chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Bác sĩ, nhưng không phải anh đã nói ở trung tâm hoạt động..."

"Đúng vậy, lần duy nhất con quỷ bám theo này tấn công chúng ta là ở trung tâm hoạt động, nhưng cũng chỉ là lợi dụng hiện trượng bị quỷ đưa, để giữ chân ba người chúng ta." Ánh mắt Giang Thành dần dần thay đổi, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Nhưng tôi có thể cảm nhận được, nó không phải muốn giết chúng ta, chỉ là liên tục gây áp lực lên chúng ta để buộc chúng ta phải bỏ đồ lại."

"Những thứ thuộc về những nữ sinh mất tích đó." Giang Thành nhấn mạnh.

"Giống như đang che giấu điều gì đó." Tên mập bày tỏ suy nghĩ trong lòng: "Kiểu giống như tội phạm đang tiêu hủy chứng cứ gì đó."

"Con quỷ bám theo chúng ta từ đầu đến cuối nhưng lại không tỏ ra nhiều thù địch này, cũng không hẳn là vô hại. Có lẽ... nó mới là con quỷ đáng sợ nhất trong toàn bộ nhiệm vụ." Hòe Dật tựa như đã nắm bắt được điều gì đó rất then chốt, nhưng cũng như vậy anh chỉ có cảm giác, chứ không có bằng chứng.

Một lúc sau, Giang Thành mới lên tiếng, nhưng lần này giọng điệu của hắn khiến cho tên mập và Hòe Dật có một dự cảm không lành: "Nếu như mọi việc suôn sẻ, tôi nghĩ con quỷ này sẽ luôn bám theo chúng ta, sau đó tìm đến những nữ sinh khác trong câu chuyện kinh dị, giết chết hết bọn họ."

"Vậy thì không phải nhiệm vụ sẽ thất bại sao?" Tên mập nghe xong có chút hoảng sợ. Hòe Dật hiển nhiên là bình tĩnh hơn rất nhiều, điều này cũng liên quan đến kinh nghiệm của anh ta, một lát sau mới nói: "Anh Giang, ý của anh là con quỷ bám đuôi này đang lợi dụng chúng ta."

Giang Thành gật đầu: "Tôi nghĩ là như vậy."

Hòe Dật tiếp tục phân tích theo dòng suy nghĩ này: "Nó muốn giết chết những nữ sinh này, nhưng lại không thể một mình xử lý những con quỷ trong câu chuyện kinh dị, cho nên lợi dụng chúng ta để thu hút sự chú ý của những con quỷ trong câu chuyện kinh dị, sau đó nó thì đi tìm những nữ sinh đã mất tích và giết chết bọn họ."

Nghe đến đây, Giang Thành ngẩng đầu nhìn Hòe Dật, trong mắt hiện lên một cảm xúc khác lạ: "Bây giờ anh vẫn còn cho rằng những nữ sinh đó chỉ là mất tích đơn thuần sao?"

Hòe Dật nghe vậy sửng sốt, đồng tử hơi nheo lại, một lúc sau mới đột nhiên nói: "Không, bọn họ không phải là mất tích, bọn họ là... bọn họ là cố ý làm như vậy, bọn họ trốn vào trong câu chuyện kinh dị, chính là để tránh khỏi sự truy sát của con quỷ bám theo này!"

"Bọn họ là đang tự bảo vệ mình!" Hòe Dật kích động nói.

"Điều này cũng giải thích cho việc tại sao con mắt phải bị mất của Mạnh Vũ Miên lại nằm trong tay của Tiểu Lâm, nhưng Tiểu Lâm vẫn lựa chọn ở lại trong câu chuyện kinh dị, chứ không dùng con mắt đó để kết thúc câu chuyện kinh dị." Giang Thành nói.

Nghe một lúc lâu, tên mập cũng dần dần hiểu ra một số thứ: "Đúng rồi, các anh còn nhớ không? Thi thể của Tiểu Đình cũng được tìm thấy trong phòng giải phẫu trên tầng năm, căn phòng của bà lão mặt quỷ!"

"Đó cũng là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ toàn nhà trung tâm của khoa Y, nếu như chỉ đơn thuần là vì muốn trốn tránh quỷ trong tòa nhà, cô ấy chắc chắn sẽ không lựa chọn ở đó!" Tên mập nói càng lúc càng nhanh, suy nghĩ dần dần nối liền với nhau.

Cùng lúc đó, anh ta chợt nhớ lại ánh mắt của Tiểu Đình nhìn mình khi còn sống.

Bây giờ xem ra, đó không chỉ là một lời cầu cứu, mà nhiều hơn nữa là sự bất lực và cầu xin bọn họ đừng lo chuyện bao đồng.

Suy nghĩ đến đây thì đứt đoạn, cảm xúc của tên mập bắt đầu trở nên bất ổn: "Bác sĩ." Anh ta đột nhiên nhìn Giang Thành, dùng ánh mắt như muốn xác nhận hỏi: "Cho nên... là chúng ta đã hại bọn họ?"

"Nếu như chúng ta không lo chuyện bao đồng, vậy thì con quỷ bám đuôi này sẽ không thể giết bọn họ, có phải không?" muốn tìm một số lời để khuyên anh ta, cái tên Đỏ Thẫm này dường như rất bướng bỉnh, Hòe Dật lo lắng anh ta sẽ nghĩ quẩn.

"Không phải chúng ta." Giang Thành bình tĩnh nói: "Tình báo của chúng ta đều là do Viên Tiêu Di cung cấp, thời gian địa điểm quy tắc của nhiệm vụ cũng đều là theo lời của cô ta."

Khi nhắc tới Viên Tiêu Di, trong giọng nói của Giang Thành có gì đó kỳ quái, tên mập và Hòe Dật đều nhận ra.

Không chỉ là oán giận, mà còn là một thứ gì đó sâu hơn.

Hòe Dật cau mày, thăm dò hỏi: "Anh Giang, có phải anh đang nghỉ ngờ Viên Tiêu Di..."

Còn chưa kịp đợi anh ta nói xong, Giang Thành đã xua tay, ra hiệu nói: "Hiện tại nói điều này vẫn còn quá sớm, tôi vẫn còn có một số chuyện cần xác minh."

"Hử?" Ngồi trên giường tên mập tựa hồ đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Giang Thành nhìn sang anh ta: "Sao vậy?"

"Bác sĩ, anh còn nhớ trước đó Vương Kỳ có nói một câu với Viên Tiêu Di, sau đó Viên Tiêu Di giống như là bị dọa sợ, cho dù có dỗ dành thế nào cũng vô dụng." Tên mập nghiêm túc nói.

Hòe Dật hai mắt chợt sáng lên, buột miệng nói: "Trong lòng không làm chuyện mờ ám thì ban đêm ma quỷ có gõ cửa cũng không sợ."
Bình Luận (0)
Comment