Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 718 - Chương 718: Trước Khi Trời Sáng

Chương 718: Trước khi trời sáng Chương 718: Trước khi trời sángChương 718: Trước khi trời sáng

"Ngày mai tôi muốn đi trung tâm hoạt động một chuyến." Giang Thành nói.

Tên mập cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lo lắng cho Giang Thành nói: "Bác sĩ, ngày mai chúng ta cùng đi đi."

Đêm đến, tên mập tình nguyện canh gác.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Khi tên mập nhỏ giọng đánh thức hắn, Giang Thành mở mắt ra, phát hiện bên ngoài vẫn là bóng tối, không phải là loại tờ mờ sáng, mà là tối đen như mực, giống như ban đêm vậy.

"Bác sĩ." Tên mập cũng chú ý tới vị trí mà Giang Thành đang nhìn, ngữ khí có chút kỳ quái, nói: "Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi."

Giang Thành lấy điện thoại di động giáo sư Ngô đưa cho, mở màn hình lên thì đã gần 8 giờ sáng rồi.

"Bác sĩ, tôi đã nằm bên cửa sổ nhìn rất lâu rồi, trời vẫn luôn tối như vậy, hơn nữa cũng không có vẻ như sắp mưa." Tên mập nuốt nước miếng, thận trọng nói: "Xung quanh đây đều rất yên tĩnh, mọi người dường như còn chưa thức dậy."

"Ban ngày của thế giới này đang ngắn lại, đêm tối đang dài ra." Giang Thành nói.

Tên mập liên tục gật đầu: "Bác sĩ, anh nói đúng, thật ra từ ngày hôm qua đã bắt đầu rồi, chỉ là không rõ ràng, cho nên tôi cũng không có coi trọng."

Hòe Dật vẫn đang ngủ ở giường bên kia, xem ra là anh ta và tên mập đã thay phiên nhau gác đêm, chứ không đánh thức mình dậy.

Tên mập nhìn thấy Giang Thành nhìn chằm chằm Hòe Dật, liền hỏi: "Có cần đánh thức anh ấy không?"

Giang Thành lắc đầu đứng dậy: "Không cần đâu, để anh ấy ngủ thêm một chút đi."

Năng lượng tiêu hao trong nhiệm vụ so với thế giới thực đã phóng đại rất nhiều, ngay cả năng lượng của Giang Thành lúc này cũng có chút tiêu tán.

"Bác sĩ." Tên mập nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kỳ lạ nói: "Bên ngoài một người cũng không có, những học sinh đó, còn có các giáo viên và nhân viên của trường học, có vẻ như đã chấp nhận việc thời gian ban ngày rút Câu này của tên mập như đã truyền cảm hứng cho Giang Thành, sau khi do dự một lát, hắn nói với tên mập: "Anh và Hòe Dật ở lại đây, tôi ra ngoài một chuyến, đừng gọi điện thoại cho tôi, làm xong việc tôi sẽ chủ động liên lạc với hai người."

Nói xong, Giang Thành đi về phía cửa.

Tên mập sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Anh muốn nhân lúc không có người, đến trung tâm hoạt động?"

"Ừm."

"Hay là chúng ta cùng đi đi, chỉ có một mình anh..." Tên mập chưa kịp nói xong đã bị Giang Thành cắt ngang.

"Một mình tôi đi nhanh về nhanh." Giang Thành sau đó nói thêm một câu: "Đừng lo lắng."

Nghĩ tới việc mình và Hòe Dật cùng tới đó, có thể chỉ là gánh nặng cho bác sĩ, tên mập cũng không ép buộc nữa: "Vậy bác sĩ, anh hãy chú ý an toàn nhé."

Giang Thành một tay đã nắm lấy tay nắm cửa, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, chợt dừng lại, quay người nói: "Anh mập, nếu như tôi không quay lại, có chuyện gì anh có thể đến tìm Vương Kỳ."

Tên mập chớp chớp mắt, như không tin vào tai của mình: "Bác sĩ, anh vừa nói gì cơ?"

Giang Thành cũng không giải thích nhiều, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cái tên Vương Kỳ kia rất không tầm thường, tuy rằng trông có vẻ cổ quái, nhưng tôi không cảm giác thấy có sự đe dọa từ anh ta, anh ta chỉ có thái độ là có vấn đề, không giỏi giao tiếp với người khác, hơn nữa từ trong xương tủy rất ngạo mạn."

"Là như vậy sao." Tên mập theo thói quen tiếp thu lời Giang Thành nói: "Tôi còn tưởng rằng anh có ấn tượng tốt hơn với Thẩm Mộng Vân cơ."

"Thẩm Mộng Vân cũng là một người không tồi, nhưng cô ta không đủ thông minh, hơn nữa phụ nữ luôn dễ bị cảm xúc lay động." Giang Thành tiếp tục: "Anh hãy nhớ kỹ, những thứ như tin tức gì đó vẫn phải lấy từ chỗ của Viên Tiêu Di, nhưng đừng hoàn toàn tin lời của cô ta nữa."

"Cô ta có vấn đề, phải không, bác sĩ?" Tên mập nhỏ giọng.

"Ừm, có vấn đề là chắc chắn rồi, chỉ là xem vấn đề lớn đến mức nào." Giang Thành gỡ tấm áp phích người da đen xuống, nhìn hành lang bên ngoài qua cửa kính.

"Trước khi trời sáng, không được mở cửa cho bất kì ai, cẩn thận hơn mêt chút " Giana Thành nói lời cuối cùna. rồi mở cửa auan sát mêt hồi. phát hiện không có gì bất thường liền đi ra ngoài.

Tên mập ngồi một mình trên ghế, suy nghĩ về những lời Giang Thành nói.

Hành lang rất yên tĩnh, kể từ khi chuyển đến đây, thì không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ người khác, cứ như thể bọn họ là những người sống duy nhất trong toàn bộ tòa nhà vậy.

Điều đáng sợ hơn nữa là trong số những "người sống" này, rất có khả năng chỉ có hắn, tên mập và Hòe Dật là ba người sống thực sự.

Hắn rón rén đi xuống cầu thang, bước chân rất khẽ, sau khi tới tầng một, hành lang chỉ được chiếu sáng bởi vài bóng đèn treo trên trần nhà, tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ.

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, Giang Thành đột nhiên dừng lại, mượn ánh sáng vàng mờ ảo trong hành lang, hắn lờ mờ nhìn thấy những vệt nước trên mặt đất.

Vệt nước ngắt quãng, kéo dài đến tận cổng của ký túc xá.

Nhìn về phía cổng của ký túc xá, ánh mắt Giang Thành cũng trở nên cảnh giác hơn.

Sau khi trở về từ sân thao trường bỏ hoang, hắn là người cuối cùng bước vào cổng ký túc xá, nên nhớ rất rõ phía sau cánh cổng có một cây gậy gỗ dựa vào đó mới đúng.

Nhưng bây giờ, chiếc gậy gỗ đã biến mất.

Sau khi bọn họ quay trở về, vẫn còn có người khác bước qua cánh cổng này.

Liên tưởng đến những vệt nước ngắt quãng trên mặt đất, Giang Thành lập tức đã có suy nghĩ, quỷ tất nhiên sẽ không buồn chán đến mức để di chuyển một cây gậy gỗ, cho nên là trong số bọn họ có người sau khi trở về ký túc xá, lại lẻn ra ngoài.

Hơn nữa Giang Thành cũng đại khái đoán được người này là ai rồi.

Là Vương Kỳ.

Mục đích lẻn ra khỏi ký túc xá của anh ta cũng giống như mục đích của mình vậy, đều là đến trung tâm hoạt động để xác nhận một chuyện.

Nếu như chuyện này một khi được xác nhận, vậy thì nó sẽ lật đổ tất cả suy nghĩ trước đây của bọn họ, có lẽ... trong trường đại học có tên là Giang Đàm này, hoàn toàn không có một ai mất tích hết.

Nghĩ đến đây, hắn liền tăng tốc độ, đồng thời cẩn thận tránh những vệt nước trên mặt đất. Nhưng ngay lúc Giang Thành đang chú ý đến nơi mình đang đặt chân thì đột nhiên, một cánh cửa bên cạnh mở ra, trong phòng không có ánh sáng, thứ hiện ra chính là khuôn mặt của Thẩm Mộng Vân.

Nhưng đây không phải phòng của cô ta!

Hơi thở của Giang Thành như ngưng trệ.

"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân không vươn tay ra kéo hắn, dường như cũng lo lắng bị hiểu lầm, vì thế vội vàng nói: "Tôi là người, không phải thứ kia, anh đừng sợ."

Trên mặt Giang Thành viết đầy chữ "Tôi rất sợ" "Tôi không tin".

"Nếu cô là Thẩm Mộng Vân, tại sao không ở trong phòng của mình, chạy tới đây còn không bật đèn, là chán sống rồi hả?" Giang Thành ngậm chặt miệng, không hề nói chuyện, hoàn toàn chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp.

Thẩm Mộng Vận nhỏ giọng giải thích rất nhiều, Giang Thành nghe một lúc, đại khái cũng hiểu, Thẩm Mộng Vận vốn dĩ đang yên ổn ở trong phòng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Lúc đầu còn không rõ ràng lắm, như thể ở cách rất xa.

Nhưng dần dần, thứ phát ra âm thanh nhỏ giọt càng ngày càng gần cô ta, lúc đầu hình như ở cuối hành lang, sau đó lại ở bên ngoài cửa phòng.

Cuối cùng... cuối cùng vậy mà lại có tiếng nước nhỏ giọt từ trong tủ quần áo trong phòng truyền ra.

Ba người bọn họ trước đây ở trung tâm hoạt động đã từng gặp phải chuyện như thế này nên Thẩm Mộng Vân biết rằng là quỷ đã tìm đến mình.

Cô cũng biết mình không thể dễ dàng rời khỏi phòng nên không ngừng tự an ủi mình, nói rằng đây đều là ảo giác thính giác, đều là giả, tuyệt đối không được tin.

Cho đến khi tiếng nước nhỏ giọt phát ra từ dưới gầm giường...
Bình Luận (0)
Comment