Chương 720: Cuốn sổ
Chương 720: Cuốn sổChương 720: Cuốn sổ
Lặng lẽ đi vòng ra phía sau trung tâm hoạt động, Giang Thành nheo mắt nhìn vào bên trong khung cửa kính quen thuộc, sau khi xác nhận không có gì bất thường, mới quay đầu lại nhỏ giọng nói với Thẩm Mộng Vân: "Cô Thẩm, cô đừng sợ, tôi sẽ giúp cô canh gác phía sau."
Thẩm Mộng Vân nghe xong lời này, không khỏi ngây người ra trong chốc lát, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đáng tin cậy của Giang Thành, vẫn làm như lời hắn nói.
Sau khi Thẩm Mộng Vân đi vào, Giang Thành lại trốn ở ngoài cửa sổ, bình tĩnh quan sát ba mươi giây, sau khi xác nhận thật sự không có mai phục trong nhà vệ sinh nữ, hắn mới cẩn thận trèo vào trong.
Sau khi đáp xuống đất, nhón chân đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Vân, ghé sát vào tai cô, thổi vào tai nói: "Cô Thẩm, cô yên tâm đi." Hắn ngưng một chút, ánh mắt kiên định nói: "Có tôi ở đây."
"Chúng ta... chúng ta vẫn nên mau đi cứu người đi." Thẩm Mộng Vân hơi tránh khuôn mặt sáp tới của Giang Thành, có chút ngượng ngùng đáp.
"Cô Thẩm, thật tốt bụng."
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này tốc độ của hai người rất nhanh, vẫn đi men theo cầu thang cũ mà trước đó họ đã đi để lên tầng, xuyên qua một hành lang dài và hẹp, đi đến cửa nhà kho.
Cánh cửa gỗ đang khép hờ, tờ giấy trắng bị bọn họ xé ra trước đó, thời khắc này vẫn đang dán trên cửa, che đi vết dao bên trên.
Nhưng trên đoạn đường đi tới đây, cảm giác lạnh lùng bị theo dõi đã biến mất, xem ra Thẩm Mộng Vân nói đúng, con quỷ bám đuôi kia... đã tìm đến Vương Kỳ và Cao Ngôn rồi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai người thăm dò bước vào trong, hai chùm đèn pin chiếu sáng khắp nơi trong nhà kho, kể cả trên trần nhà cũng không bỏ qua.
"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân dừng lại, đột nhiên nói: "Anh mau nhìn đằng kia!"
Nhìn theo hướng ngón tay của Thẩm Mộng Vân, bên dưới một chỗ ở giá sắt có một cái túi mở ra, bên cạnh túi có rải rác vài thứ đầ.
Ở vị trí bên cạnh giá sắt, còn đặt một chiếc ghế gỗ cũ.
Đi tới đó, phát hiện chính là chiếc túi mà bọn họ đã tìm thấy trước đó, bây giờ xem ra, là có người lại lấy chiếc túi từ trên phần đỉnh của giá sắt xuếna. Bởi vì không đủ cao, cho nên đã lấy một chiếc ghế để giẫm lên.
"Là Vương Kỳ Cao Ngôn bọn họ." Thẩm Mộng Vân trầm giọng nói, chuyện này cũng không khó đoán.
"Xem ra bọn họ đã gặp phải phiền toái." Giang Thành nhìn giày cùng với áo khoác blouse trắng vứt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng tối bốn phía, giọng nói cũng trở nên cảnh giác hơn: "Nếu không bọn họ nhất định sẽ thu dọn đồ đạc xong mới rời đi, tuyệt đối không phải là như thế này.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Thẩm Mộng Vân hỏi.
Do dự một lát, Giang Thành dùng một giọng cực kì khó xử nói: "Trên đường tới đây không gặp phải bọn họ, cũng không nghe thấy có tiếng động nào, chỉ sợ cũng giống như lần trước, bọn họ bị mắc kẹt rồi, bây giờ chúng ta đi tìm, không những không tìm được bọn họ, mà còn sẽ khiến cô Thẩm rơi vào nguy hiểm."
Vừa nói, Giang Thành vừa ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét đồ vật trên mặt đất một cách rất tự nhiên: "Tìm manh mối trước đã, nói không chừng có thể phá vỡ việc bị quỷ đưa này."
Thẩm Mộng Vân quay đầu nhìn về phía cánh cửa tối tăm, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ sẽ không sao.
Giang Thành rất nhanh đã tìm được đôi giày chạy bộ, nhặt nó lên, xem xét size giày, ánh mắt hắn chợt khựng lại, quả nhiên, là cỡ 38, hắn nhớ không sai.
Theo suy đoán trước đó, đôi giày chạy bộ này thuộc về Tiểu Lâm đã mất tích.
Cũng chính là thi thể bọn họ tìm thấy vào sáng sớm.
Giang Thành chậm rãi đứng dậy, trong mắt nặng tiĩu mang theo một chút quái dị, toàn bộ khí chất trên người cũng thay đổi, Thẩm Mộng Vân ở bên cạnh có thể rõ ràng cảm nhận thấy.
"Có chuyện gì vậy, anh Giang?" Thẩm Mộng Vận nhỏ giọng hỏi: "Đôi giày này có vấn đề gì sao?"
Suy nghĩ một lúc, câu nói đầu tiên của Giang Thành khiến Thẩm Mộng Vân sửng sốt: "Đôi giày này hoàn toàn không phải là của Tiểu Lâm."
Giang Thành ngẩng đầu lên, ánh mặt hướng về vị trí trong cùng của nhà kho: "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao toàn bộ trường đại học Giang Đàm, ngoại trừ Viên Tiểu Di ra, không một ai biết hoặc thậm chí nghe nói đến những nữ sinh đã mất tích rồi, bởi vì bọn họ hoàn toàn không có tồn tại."
"Cô hãy nhìn kỹ size của đôi giày này đi." Giang Thành đưa đôi giày cho Thẩm Mông Vân. "Cỡ 38." Trạng thái của Thẩm Mộng Vân có chút hoảng hốt, cỡ giày này rất thường thấy ở con gái, cô cảm thấy nó không có gì đặc biệt.
"Cô còn nhớ dáng vẻ của Tiểu Lâm không?" Giang Thành tiếp tục nói: "Khi nhìn thấy thi thể của cô ấy, tôi đã cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, sau đó mới chú ý đến, chiều cao của cô ấy cao hơn một cô gái bình thường rất nhiều."
"Cảm giác đầu tiên của tôi chính là dựa trên chiều cao và vóc dáng của cô ấy, không giống như là chủ nhân của đôi giày chạy bộ cỡ 38 được tìm thấy trong nhà kho."
"Quả nhiên, tôi đã kiểm tra đôi giày chạy bộ mà thi thể đó mang, là cỡ 40."
"Đôi giày chạy bộ cỡ 38 này hẳn là của một cô gái có vóc dáng tương đối nhỏ nhắn." Lúc này, Giang Thành nhìn Thẩm Mộng Vân, dường như đang ra hiệu cho cô thứ gì.
Thẩm Mộng Vân sắc mặt thay đổi, buột miệng nói: "Là... Viên Tiêu Di!"
"Ừm." Giang Thành thở ra: "Tôi nghĩ hẳn là vậy."
"Nhưng... nhưng chúng ta quả thực đã tìm thấy thi thể của Tiểu Lâm và Tiểu Đình bọn họ, anh Giang, anh cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi mà." Thẩm Mộng Vân trưng cầu nói.
"Đúng là tôi đã nhìn thấy, nhưng đó đều là trong câu chuyện kinh dị, chờ đến khi thế giới của câu chuyện kinh dị biến mất, quay trở lại thế giới hiện thực, thi thể của bọn họ lại đều đã biến mất." Giang Thành trả lời rất trôi chảy, xem ra sớm đã đoán ra được sự liên quan bên trong này.
Thẩm Mộng Vân bị choáng ngợp bởi quá nhiều thông tin tràn vào cùng một lúc, đầu óc cũng trở nên rất hỗn loạn.
Tiềm thức mách bảo cô, người đàn ông này nói là đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra, điều này khiến cô có chút bực bội.
"Cho nên... đám người Vương Kỳ Cao Ngôn tới đây, cũng là để xác minh chuyện này?" Thẩm Mộng Vân truy hỏi.
"Vương Kỳ thì phải, anh ấy cũng kiểm tra giày của Tiểu Lâm, tôi nghĩ anh ấy cũng đã nhận ra vấn đề trong này." Giang Thành bình tĩnh nói: "Về phần Cao Ngôn... cô không cần đánh giá quá cao anh ấy."
"Tôi nghĩ Vương Kỳ tìm anh ấy đi cùng, chẳng qua chỉ để thêm một phần bảo hiểm cho bản thân."
Thẩm Mộng Vân không phải người mới, đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Thành, hơn nữa cô cũng tin rằng Vương Kỳ hàn toàn cá thể làm đước loai chuvên nàv. "Đây là..." Thẩm Mộng Vân đột nhiên nhận thấy khóe mắt mình có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng, tuy chỉ là một chút nhưng cô vẫn đã bắt được.
Nhanh chóng bước đến bên cạn chiếc ghế, sau khi dịch nó ra, phát hiện bên dưới là một chiếc điện thoại di động.
Nó màu đen, cảm giác nhám nhám, vỏ điện thoại và màn hình đều đã bị vỡ.
"Đây là điện thoại di động của Cao Ngôn." Thẩm Mộng Vân vừa liếc mắt đã nhận ra.
"Xem ra khi bọn họ đang kiểm tra những thứ này, đã gặp phải tình huống khẩn cấp." Giang Thành nói.
Thẩm Mộng Vân gật đầu, thật ra cô cũng hiểu Giang Thành đã nói rất hàm súc rồi, nhìn chiếc điện thoại di động này, Cao Ngôn e là lành ít dữ nhiều rồi.
"Hửm?" Giang Thành cúi đầu đi tới đi lui, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
Thẩm Mộng Vân cau mày hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"
Giang Thành dừng bước: "Cuốn sổ ghi chép kia biến mất rồi."
Năm món đồ tương ứng với năm cô gái mất tích, nhưng vào lúc này, giày chạy bộ, áo khoác blouse trắng và kính bơi đều còn, chỉ duy thiếu mất cuốn sổ kia.
"Có khi nào... là Vương Kỳ bọn họ đã cầm đi rồi?" Trong lòng Thẩm Mộng Vân đột nhiên có một loại dự cảm, có lẽ việc bọn người Cao Ngôn bị tấn công, là có liên quan đến cuốn sổ này.