Chương 721: Đàn chị
Chương 721: Đàn chịChương 721: Đàn chị
"Có khả năng."
"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân nhìn sang hắn, như thể vẫn đang đau đầu với chuyện vừa xảy ra: "Theo ý kiến của anh, những nữ sinh mất tích đó rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ý của tôi là... thân phận của bọn họ." Như thể nghi ngờ về lời nói của mình, Thẩm Mộng Vân nói thêm.
Dựa vào những gì Giang Thành vừa nói, Thẩm Mộng Vân cũng nhận ra, những nữ sinh này e rằng không chỉ là mất tích đơn giản như vậy, bọn họ có thể trốn vào trong những câu chuyện kinh dị tương ứng, để tránh bị quỷ truy sát.
Nhìn từ điểm này, bọn họ chắc cũng phải là thứ gì đó tương tự như quỷ quái trong câu chuyện kinh dị, hoặc những thứ phái sinh thêm từ một câu chuyện kinh dị nào đó.
Tóm lại có một điểm cô đồng ý với Giang Thành, đó chính là những nữ sinh mất tích này chắc chắn không phải là con người.
Ít nhất không phải theo định nghĩa "con người" trong phạm vi nhận thức của bọn họ.
Nhưng lần này cô không nhận được câu trả lời, Giang Thành do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đơn giản nói một câu: "Đi trước đã, ở đây không an toàn."
Hai người rời khỏi cửa.
Toàn bộ cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, cho đến khi hoàn toàn trèo ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh nữ, trái tim đang treo lên của Thẩm Mộng Vân cuối cùng mới đặt xuống.
Nhưng khi cô đang định tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó thì đột nhiên, một bóng người từ phía sau thân cây cách đó không xa xẹt qua.
Cái bóng chỉ nhìn bọn họ, cũng không nói gì, như thể đang xác nhận thân phận của bọn họ.
"Vương Kỳ." Thẩm Mộng Vân nhận ra cái bóng.
Ước chừng nửa phút sau, hai bên đều đã xác nhận xong thân phận của nhau, chờ sau khi Vương Kỳ đến gần, Thẩm Mộng Vân mới chú ý tới, trông người đàn ông này thực sự rất nhếch nhác.
Quần áo bị trầy xước vài chỗ, trên người có vài vết màu trắng, giống như bụi trắng bay trên tường. Có điều khuôn mặt của Vương Kỳ vẫn là vẻ mặt như cũ, dường như không hề để ý, anh ta vỗ vỗ quần áo, vừa nhìn chằm chằm Giang Thành, cười toe toét nói: "Anh Giang, quả nhiên là anh cũng tới."
"Cuốn sổ đâu?" Giang Thành hất cằm lên, cũng không nói lời thừa thãi.
Sau khi nghe thấy hai chữ "cuốn sổ", biểu cảm trên mặt Vương Kỳ cuối cùng cũng thay đổi, như thể đang nhớ lại cảnh tượng cách đây không lâu, anh ta nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Nếu như cuốn sổ nằm trong tay tôi, hai người cảm thấy vẫn còn có cơ hội nhìn thấy tôi sao?"
Thẩm Mộng Vân thấy chỉ có một mình Vương Kỳ xuất hiện, trong lòng bất an hỏi: "Cao Ngôn đâu?"
"Con quỷ đó ngụy trang thành dáng vẻ của cô, cô Thẩm, sau đó tấn công chúng tôi trong nhà kho. Tôi và Cao Ngôn đã bị tách nhau ra khi bỏ chạy. Trước khi bị lạc nhau, tôi đã thấy Cao Ngôn lén nhét cuốn sổ đó vào trong áo." Khi nói đến đây, Vương Kỳ nhìn Thẩm Mộng Vân với ánh mắt kỳ quái, giọng điệu cũng khác thường.
Thẩm Mộng Vân đương nhiên hiểu, Vương Kỳ là đang hoài nghi, bọn họ rõ ràng là đón mình từ phòng 107 của ký túc xá, dọc đường đi cũng chưa từng tách ra, làm sao mà lại có quỷ trà trộn vào?
Giang Thành lên tiếng giải thích chuyện này thay cho Thẩm Mộng Vân.
Còn việc Vương Kỳ có tin hay không thì đó là việc của anh ta.
Sau tất cả những xáo trộn này, bầu trời dần dần sáng hơn, một giây trước vẫn còn tờ mờ, nhưng giây tiếp theo, giống như mây đen đã tan đi, ánh nắng ngay lập tức chiếu xuống.
Ngay sau khi trời sáng hẳn, nhiều âm thanh khác nhau bắt đầu phát ra từ xung quanh.
Có tiếng còi xe vang lên từ rất xa, tiếng "lẻng xẻng" từ tòa nhà ký túc xá sinh viên cách đó không xa.
Tóm lại, sự im lặng bị phá vỡ, toàn bộ đại học Giang Đàm đều đã "tỉnh giấc".
Cảnh tượng này cũng khiến bọ họ lĩnh giáo được sự kỳ quái của nơi đây ở mức độ sâu hơn.
Sợ rằng cứ ngây ngốc đứng ở đây, sẽ gây ra phiển phức, cả nhóm đành phải quay về ký túc xá trước, tên mập và Hòe Dật vẫn ngoan ngoãn đợi trong phòng.
Sau khi ra naoài thấyv chỉ eàn lai ha naười Giana Thành: Vưởng Kỳ và Thẩm Mộng Vân, sắc mặt của hai người đều có chút mất tự nhiên.
Bọn họ biết rằng Cao Ngôn sợ là lạnh người rồi.
Trên đường đi, Giang Thành nói ngắn gọn về chuyện xảy ra cách đây không lâu cho bọn họ, khi nghe thấy thi thể nữ được tìm thấy ở sân thao trường bỏ hoang không khớp với giày chạy bộ trong nhà kho, sắc mặt Hòe Dật hơi thay đổi, nhanh chóng phản ứng lại nói: "Vậy nên những nữ sinh đó đều không phải là sinh viên ở đây, điều này cũng giải thích cho việc tại sao không ai trong trường biết đến bọn họ."
"Ừm." Giang Thành gật đầu, sau đó nói: "Đêm hôm đó, trong nhà kho nhất định đã xảy ra một chuyện rất đặc biệt."
"Có người đã chém vỡ gương, rất giống như đang chấm dứt một loại nghỉ thức nào đó." Hòe Dật sờ sờ cằm, nghiêng đầu nhìn Giang Thành rồi nói tiếp.
"Là... Viên Tiêu Di?" Thẩm Mộng Vân theo thói quen nhìn Giang Thành: "Chém vỡ gương có khi nào là cô ta không?"
"Có liên quan đến cô ta, nhưng tôi cảm thấy không chỉ có một mình cô ta, dọn dẹp hiện trường, vận chuyện những vật nặng dùng để che đậy, khối lượng công việc này chỉ dựa vào một mình cô ta thì không thể làm được." Giang Thành trả lời.
"Điểm này rất dễ giải thích, người chủ trì nghỉ thức là Viên Tiêu Di, còn dọn đẹp hiện trường, thì lại có người khác ." Vương Kỳ thản nhiên nói.
Anh ta dường như đã quên mất cách đây không lâu trông mình đã nhếch nhác đến như thế nào.
"Anh nói đúng." Giang Thành không quan tâm đến thái độ của anh ta, hắn chỉ quan tâm đến chân tướng.
Sáng nay Viên Tiêu Di có tiết học, cho nên bọn họ hẹn nhau muộn một chút sẽ gặp nhau trong khu rừng nhỏ, có lẽ sẽ mang đến tình báo mới cho bọn họ.
Hiện tại manh mối tương đối rải rác, có tiếp tục thảo luận cũng không có tiến triển gì đáng kể, mọi người đều cứ bình tĩnh lại trước.
"Chúng ta đi ăn trước đi." Tên mập yếu ớt đề nghị.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải ăn cơm, hơn nữa ngoài nhiệm vụ ra thì chất lượng đồ ăn ở Đại học Giang Đàm vẫn rất tốt.
Bữa sáng còn chưa ăn xong, Giang Thành đã nhận được điện thoại của giáo sư Ngô.
Sau khi Giang Thành trả lời điện thoại, còn chưa kịp nói mấy câu, tên thay đổi.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Giang Thành nhìn mọi người rồi đột nhiên nói: "Tìm được Cao Ngôn rồi."
"Tìm được rồi?" Ánh mắt của Thẩm Mộng Vân chợt khựng lại, tiếp sau đó một loại dự cảm không lành ập đến, trong tiềm thức của cô, Cao Ngôn sợ rằng đã chết cực kỳ khó coi rồi.
Giang Thành đứng dậy đáp: "Đi thôi, anh ta đang ở trong phòng y tế của trường học."
"Chưa chết?" Hòe Dật kinh ngạc nói, hiển nhiên là cũng đang nghĩ như Thẩm Mộng Vân.
"Hiện tại chưa chết."
Khi bọn họ vừa bước vào hành lang, con chưa kịp tìm xem phòng y tế của trường nằm ở phòng nào thì đã nghe thấy tiếng cãi vã từ xa.
Đi theo chỗ phát ra tiếng ồn, phát hiện cửa phòng y tế đóng kín, qua cửa kính trên cửa có thể nhìn thấy Cao Ngôn đang nằm trên giường, đắp chăn màu trắng, đầu quấn băng trông như một cái bánh trưng, đang truyền nước.
Hai người mặc đồng phục bảo vệ đứng đối diện anh ta, đang tranh cãi với anh ta, tính khí của cả hai nhóm người hình như đều đang rất xấu.
"Mọi người là..." Giang Thành đang nghe thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, quay đầu nhìn lại, là một cô gái mặc áo khoác blouse trắng.
Cô gái còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng ngoài 20 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn nét trẻ trung chưa hề phai nhạt, đang nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu, hình như là bác sĩ của trường học.
"Xin chào, đàn chị." Giang Thành lên tiếng, Đại học Giang Đàm có học viện Y riêng, mà cô gái này lại còn trẻ như vậy, nên khả năng cao là sinh viên thực tập của học viện Y.