Chương 74: Vùng biển phụ nữ
Chương 74: Vùng biển phụ nữChương 74: Vùng biển phụ nữ
Hoặc có thể là, có những bí mật khác ẩn giấu trong tòa nhà khu C này?
Dù sao đi nữa, đây không phải là một tin tức tốt.
Anh ta không hiểu nổi, tại sao quỷ hồn không đi tìm Giang Thành và tên mập, hà cớ gì lại đến gây sự với mình.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Dư Văn nhìn chằm chằm con đường phía trước, rất thận trọng: "Từ giờ trở đi, đừng tiếp xúc với bất cứ thứ gì nếu không cần thiết."
"Nhưng..." Chu Thái Phúc chưa thể hồi phục hẳn từ cơn sợ hãi; vẻ mặt của anh ta vẫn trắng bệch: "Có một số nơi, chúng ta cần phải..."
Dư Văn nháy mắt với Chu Thái Phúc; anh ta bèn hiểu ý mà nhìn theo tầm mắt của Dư Văn - cũng chính là người phụ nữ gầy gò nhỏ bé đang đi phía trước. Phùng Lan đang đi đầu cả đội, vừa cầm điện thoại soi đường, vừa nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô Dư, anh Chu! Phía trước khá tối. Mọi người coi chừng bước chân nhé."
"Em cũng phải cẩn thận nhé..." Chu Thái Phúc thì thầm bằng âm điệu chỉ có hai người đủ nghe.
Két...
Két...
Thỉnh thoảng, có tiếng cọ xát đâu đó bên trong nhà vệ sinh nữ, tại nơi giao nhau của hai hành lang.
Tiếng cọ xát không lớn lắm, nhưng kỳ quái là gợi lên một loại ma lực khó tả.
Đó là loại cảm giác mà mọi người tựa như muốn thả cả linh hồn của mình ra để chạy đến đó cảm thụ lấy.
Một cơn gió lặng yên lướt qua nhà vệ sinh; sợi dây da màu đen bị bỏ quên trên thành bồn rửa tay lay động, sau đó cuộn lại, để rồi cuối cùng sắp sửa rơi xuống đất.
Nhưng vật ấy đột ngột dừng lại một cách quỷ dị giữa không trung.
Như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã kịp bắt lấy nó.
Vài phút trước, khi 3 người Dư Văn, Chu Thái Phúc và Phùng Lan vội vàng rời đi...
Nhưng nếu 3 người ấy không vội vàng như vậy, thay vào đó là cẩn thân hơn. vâv sẽ nhát hiên đúng là hai naười phu nữ auả thât đã rời đi rải. còn Chu Thái Phúc thì...
Sắc trời tối dần; khung cảnh bên trong nhà vệ sinh nữ cũng mơ hồ đi. Tất cả mọi thứ đều biến thành từng dị thể đen đặc.
Tựa như chúng đã bị bóp nát, sau đó chui rúc vào bóng tối một lần nữa.
Ánh sáng lờ mờ lan tràn dần trên mặt gương, đó là một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mà con dao găm này đang tồn tại bên trong tấm gương.
Nằm trong tay của một bóng đen không thể nhìn rõ mặt. ...
Tên mập nhìn chằm chằm vào người đàn ông duy nhất trong tập hồ sơ, và vô số cảnh tượng căm phẫn dần xuất hiện trong đầu anh ta.
Nữ sinh viên múa ba lê bị thiệt mạng, gã thầy giáo mất tích, lứa sinh viên tốt nghiệp chỉ trong vài tháng, trường học bị đổi tên, Khoa vũ đạo bị hủy bỏ, ảnh tốt nghiệp không có sức sống và không khí vui vẻ... Chỉ cần kết hợp những manh mối này một cách ngẫu nhiên, thì vẫn có thể cho ra kết quả là một trận bi kịch.
"Bác sĩ!" Tên mập nặng nề nói: "Tôi nghĩ rằng, chính tên thầy giáo này đã làm gì đó cô bé sinh viên kia, sau đó cô bé ấy đã tự sát vì không thể chịu đựng được nỗi nhục này. Sau khi chết, cô ta hóa thành lệ quỷ nhằm quay lại báo thù.
Vụ việc ác liệt này đã ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng và hoạt động tuyển sinh. Vì để ngăn chặn những sự cố như vậy xảy ra lần nữa, họ đã không ngần ngại đóng cửa Khoa vũ đạo, vội vàng phê duyệt cho những sinh viên đang theo học tốt nghiệp trước hạn, sau này còn đổi tên ngôi trường.
Điều này cũng giải thích được tại sao chúng ta không thấy bất cứ người đàn ông nào trong trường, ắt hẳn là vì sự việc đó nên trường học đã ngừng việc tuyển dụng nam giáo viên."
Tựa như tên mập còn nghĩ tới một chuyện gì khác, thế là ngẩng đầu nhìn Giang Thành, bảo: "Còn nữa nha! Bác sĩ, anh có nhớ không? Bộ phận An ninh trong trường đều do phụ nữ đảm trách, kể cả căn-tin cũng vậy."
"Ở địa phương này, ngoại trừ chúng ta ra thì tất cả đều là phụ nữ." Tên mập liếm môi: "Nơi đây đúng thật là một vùng biển phụ nữ nha."
Giang Thành nghiêng đầu nhìn tên mập; ánh mắt mà hắn đang nhìn khiến tên mập cảm giác hơi chột dạ.
"Bác sĩ!" Cầm bộ hồ sơ trong tay, tên mập khẩn trương nuốt nước miếng. hỏi: "Anh muến nói đì thì eứ nói đi Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi bị đau lưng."
"Tại sao anh lại liếm môi?" Giang Thành nghiêm túc hỏi.
Tên mập cảm thấy tựa như hàng trăm dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu. Anh ta nhíu mày, khuôn mặt mũm mm tự thóp lại vào nhau: "Bác sĩ! Anh vừa nói gì thế?"
"Tôi vừa nói rằng, lúc anh nói cái câu mà trường học này chỉ toàn phụ nữ mà thôi, tại sao anh lại liếm môi khi nói câu đó?"
"Ủa có hả?" Tên mập sửng sốt.
"Có!" Giang Thành gật đầu: "Không tin anh thử lặp lại câu nói ấy xem. Cái câu mà "nơi đây đúng thật là một vùng biển phụ nữ' đấy."
"Tại nơi này, ngoại trừ chúng ta ra thì tất cả đều là phụ nữ. Nơi đây đúng thật là một vùng biển phụ nữ nha." Sau khi nói xong, tên mập dừng lời một lát, kế tiếp là liếm môi một cái.
"Anh thấy đấy!" Giang Thành nói: "Anh lại liếm môi!"
Tên mập: "... Bác sĩ, tôi nghĩ rằng, bây giờ không phải lúc chúng ta thảo luận là tôi có liếm môi hay không. Tình hình hiện tại của chúng ta rất nghiêm trọng. E là nữ sinh viên kia đã gặp phải một chuyện gì đó rất khủng khiếp, thế nên oán khí của cô ta cực kỳ đáng sợ."
Giang Thành lắc đầu, bảo: "Chưa đúng!"
"Chưa đúng?" Ánh mắt của tên mập nhìn về phía Giang Thành dần biến đổi. Người bác sĩ này luôn nhìn nhận sự việc từ một góc độ rất độc đáo, thế nên tên mập nghĩ rằng hắn đã phát hiện ra một điều gì đó.
Thế là anh ta bèn thân thiện hỏi dò: "Bác sĩ, theo anh thì vấn đề không phải do cô gái kia hay sao?"
"Không phải!" Giang Thành vẫn lắc đầu: "Ý tôi là, câu trước đó của anh chưa đúng!"
Tên mập trừng mắt nhìn Giang Thành, tức giận bảo: "Giờ anh nhất quyết xoáy vô vấn đề liếm môi, đúng không?"
"Không phải, anh lặp lại câu đó xem."
"Lặp lại lần nữa à?" Tên mập chớp mắt, chậm rãi nói: "Tại nơi này, ngoại trừ chúng ta ra thì tất cả đều là phụ nữ. Nơi đây đúng thật là một vùng biển..."
"Đấy..." Giang Thành ngắt lời tên mập, sau đó nghiêng người về phía trước, dùng một kiểu giọng điệu vô cùng đặc biệt mà nói rằng: "Trong ngôi trường này, không phải tất cả mọi người đều là phụ nữ. Ngoại trừ chúng ta, vẫn còn một người đàn ông khác." Tên mập im lặng một lúc; sau đó, một khuôn mặt già nua tái nhợt đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta.
Đúng là còn có một người đàn ông khác.
Nhưng anh ta gần như quên béng trong vô thức, bởi vì... người đàn ông kia đã rất cao tuổi rồi, lại bị gãy chân nữa. Cho dù thời gian có quay trở lại 10 năm trước, ông ta vẫn ở độ tuổi khá già.
Hoàn toàn không có động cơ và năng lực gây án.
"Bác sĩ!" Tên mập ngượng ngùng nói,"Anh cho rằng người đó... còn đủ sức làm. . đủ sức để làm..."
"Ai mà biết?" Giang Thành xòe hai tay ra: "Như tôi phát dục rất muộn nè, bây giờ vẫn còn đang ở tuổi dậy thì. Tôi vừa mới nổi mụn trứng cá đấy thôi. Có lẽ ông ta còn dậy thì muộn hơn cả tôi thì sao? Tuy nhìn ông ấy già, nhưng thực ra súng ống không hề lão."
Tên mập tức tối nói: "Bác sĩ! Này là anh nói nhăng nói cuội. Theo tôi á, kiểu phát dục muộn như anh chính là trường hợp siêu hiếm, dù cả 100 năm cũng chưa chắc xuất hiện thêm một người. Anh không cần quá đề cao ông lão kia.
Bên cạnh đó, nếu ông ấy cáo già bằng một nửa anh thôi, thì cũng không có kết cục thảm hại với hình hài như bây giờ." Tên mập khẳng định.
Đáng tiếc là người đàn ông trong ảnh đứng ở vị trí tương đối lệch, đồng thời bị ảnh hưởng bởi thiết bị chụp và điều kiện chụp lúc đó nên nhìn không rõ mặt ông ta, chỉ có thể trông thấy bóng dáng mơ hồ.
Với những manh mối này, dù hai người có tiếp tục thảo luận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì vậy, sau khi cất kỹ máy ảnh và cầm theo bộ hồ sơ, cả hai bèn chuẩn bị rời đi.
Sau khi kiểm tra lại, chiếc máy ảnh này chỉ còn 10% pin và dải pin đã chuyển sang màu đỏ, e là không còn sử dụng được lâu.
Lục tung chiếc túi máy ảnh, cả hai vẫn không thấy bộ sạc pin nào cả.
"Đi thôi!" Giang Thành vỗ vào chiếc túi máy ảnh, nói: "Xem ra chúng ta bắt buộc phải đi sang trung tâm thiết bị rồi, nói không chừng còn có thể tìm ông già kia để xin một bộ sạc."
"Bác sĩ! Phẩm chất mà tôi ngưỡng mộ ở anh nhất chính là tâm trạng lạc quan nha." Tên mập theo sát sau lưng Giang Thành, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ sợ là, chẳng những chúng ta không lấy được bộ sạc, mà còn chôn thây ở nơi đó luôn ấy chứ!"
Đang đi ở phía trước, Giang Thành bỗng nhiên dừng lại. Thành đã đẩy cửa ra, nhưng cảnh tượng bên ngoài cửa lại khiến tên mập giật thót cả mình.