Chương 75: Nghĩa Hải Hào Tình
Chương 75: Nghĩa Hải Hào TìnhChương 75: Nghĩa Hải Hào Tình
Ba nữ bảo vệ cao lớn vạm vỡ, sắc mặt lạnh lùng đứng chặn trước cửa, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
"Ăn trộm..."
Nữ bảo vệ cầm đầu đang cầm dùi cui đen trong tay, đôi mắt tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, tức giận nghiến răng ken két.
Ba nữ bảo vệ này đã từng gặp trước đó, ở tòa C phòng 304, La Nhất chính là bị bọn họ bắt được.
Khi đó tên mập còn ở sau lưng nói đùa La Nhất sao mà yếu thế, đánh không lại chẳng lẽ chạy cũng không nổi, nhưng bây giờ xem ra... vẫn là lơ là rồi.
Mấy giây sau, chỉ thấy Giang Thành hít vào một hơi thật sâu, hét lớn: "Mập! Chạy!"
Tên mập gần như nhận lệnh là chạy, cắm đầu cắm cổ, bất chấp tất cả lao ra ngoài.
Cơ thể rắn chắc mang lại cho anh ta một lực tác động lớn, tên mập chạy đi như một cỗ xe tăng hình người.
Nhưng...
Đối mặt với sự hung hãn xông lên của tên mập, hai nữ bảo vệ còn lại không hề nhúc nhích, chỉ có nữ bảo vệ cầm đầu bước sang một bên, chặn đứng tên mập.
Tên mập đụng phải người nữ bảo vệ, nữ bảo vệ lùi lại nửa bước, mặt không biến sắc, nhưng tên mập lại bị phản lực cực lớn dội ngược trở lại, từ cổ họng tràn ra một vị ngọt tanh tanh.
Cú va chạm này đã đánh bật mất một nửa hồn của tên mập.
Nó khiến anh ta nhớ lại cảm giác khi còn nhỏ đạp xe đạp tông vào đuôi xe máy kéo.
Tên mập cả kinh hoảng hốt, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cái mông ngồi phịch xuống góc tường.
Đôi mắt mê man, nhìn ai cũng là ảnh kép.
Nữ bảo vệ trước mặt dường như mọc ra ba đầu sáu tay.
Anh ta cố hết sức quay đầu lại, bởi vì trong lòng vẫn còn nhớ tới Giang Thành, cho nên muốn xem Giang Thành có đột phá được vòng vây ra ngoài hay không. Giang Thành, đây là một người đàn ông không ra bài theo lẽ thông thường, hắn nhất định phải có cách lao ra ngoài.
Chỉ cần hắn có thể thoát được, nhất định sẽ quay lại cứu mình.
Đây là một người đàn ông bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, mỗi khi gặp nguy hiểm, đều sẽ... tên mập nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi ươn ướt, anh ta đã thành công khiến mình cảm động.
Vì tình yêu... tình bạn bền gan vững chí của anh ta và bác sĩ.
"Bác sĩ..." Anh thì thầm.
Nhưng không ngờ...
Bóng người trước mặt lúc hư ảo lúc rõ ràng, anh ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bị ba nữ bảo vệ vây quanh.
Bóng dáng đó không hề sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, hiên ngang ưỡn thẳng người.
Đầu tiên là thong dong điềm tĩnh gỡ máy ảnh ra, tiếp sau đó là cởi áo khoác, ngay khi tên mập trợn to hai mắt, cho rằng Giang Thành muốn thể hiện thực lực chân chính.
Mắt thấy Giang Thành giơ cao hai tay, dọc theo chân tường, quỳ 'phịch' xuống, tiếp theo còn thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, trong miệng lầm bầm nói gì đó.
Tên mập ù tai hoa mắt, cố gắng nghe hồi lâu mới có thể nghe rõ.
"Đồ là tên mập kia trộm, chủ ý cũng là của anh ta, tôi chỉ phụ trách canh gác." Giang Thành quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kích động cáo tội tên mập, căm phẫn trào dâng, giống như một thiếu niên lầm lỡ bị ông chú xấu lừa gạt.
"Các chị ơi!" Hắn vỗ ngực bảo đảm: "Em có thể làm nhân chứng thay các chị buộc tội anh ta, cứ phạt tám đến mười năm đi!"
Tên mập suýt chút nữa đã phun ra máu.
Trước mắt tối đen, hoàn toàn bất tỉnh.
Theo chỉ dẫn của Giang Thành, một nữ bảo vệ đúng là đã lục soát thấy một quyển hồ sơ bị mất trên người tên mập.
"Xem ra đúng là không liên quan gì đến cậu ta..."
Nữ bảo vệ cầm đầu từ trên cao nhìn xuống Giang Thành, ánh mắt cũng không khỏi trở nên dịu dàng hơn, đây là một nam nhân có ngoại hình không tồi, sự đáng yêu ngớ ngẩn khiến người ta hoàn toàn chống đỡ không nổi. "Cậu đứng dậy trước đi, còn chuyện này phải xử lý như thế nào..." Nữ bảo vệ cầm đầu do dự một chút, mới nói: "Còn phải xin chỉ thị của lãnh đạo nhà trường."
"Chuyện nhỏ này phải làm phiền các chị rồi." Hai mắt Giang Thành bling bling sáng ngời, từ dưới đất đứng lên, tiện tay phủi bụi trên đầu gối.
Loạt hành động này thế nào mà lại khiến cho một nữ bảo vệ sắc mặt đỏ bừng, cổ họng không khỏi lăn lộn.
Nhưng sau đó cô nghiêng đầu quay đi, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá xấu hổ, cô đã gần 40 tuổi rồi, sao còn có thể...
Ngay khi cô vừa quay đầu đi, một cảnh tượng mà bản thân không hề ngờ tới đã xuất hiện, cả người Giang Thành dán lại gần, một tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Chị à!" Giang Thành ngẩng đầu lên, trong mắt như cả một dải ngân hà: "Sao tay chị lại bị thương thế này?"
"Không... không sao." Nữ bảo vệ mím môi: "Vừa rồi động tác hơi lớn, không cẩn thận nên..."
Giang Thành đột nhiên quay đầu lại, nhìn tên mập đã ngất xỉu trên mặt đất, tức giận nói: "Đều tại cái tên mập này, nên chị mới bị thương như vậy, hay là... hay là chúng ta ném anh ta từ đây xuống đi, để xả giận cho chị!"
Nữ bảo vệ không khỏi sửng sốt, nơi này là tầng 5 đấy, nếu như ném tên mập này xuống dưới, chắc chắn là chỉ có chết.
Tên mập co giật một cái trong cơn hôn mê.
"Trước khi ném xuống, cho anh ta tám chục trăm nhát dao." Sắc mặt Giang Thành dần dần biến thái: "Cứ đâm vào trên thận, cho dù không chết, thì đời này cũng vô dụng rồi!"
"Thôi bỏ đi, cũng không có gì to tát cả." Nữ bảo vệ bị ý tưởng của Giang Thành làm cho giật nảy mình, thủ đoạn vốn định dùng đối với hai người cũng thu lại rất nhiều, thậm chí ngược lại còn khuyên Giang Thành: "Trông cậu, cũng không giống người xấu, tên mập này tuy rằng ngoại hình gớm ghiếc, nhưng..."
"Được rồi, được rồi." Nữ bảo vệ cầm đầu đi tới làm người hòa giải, xua xua tay nói: "Hôm nay coi như thôi, anh ta cũng không trộm cái gì quý giá, hai người đi đi, không có lần sau!"
"Các chị thả anh ta đi như vậy á?" Giang Thành không bỏ qua: "Có cần suy nghĩ kĩ lại không, bỏ qua lần này sẽ không..."
"ÐiZđýc rồi Cứ nh vây đi" Nữ bảo vê cầm đầu bắt đầu mất kiên nhẫn: "Hai người có đi không, hai người không đi, tôi đi!"
Nói xong, cô ta thật sự xoay người dẫn hai nữ bảo vệ khác đi, nghe tiếng bước chân, là đang đi xuống tầng.
Bỏ đi trong hoảng loạn, như thể bọn họ mới là trộm vậy.
Nói trắng ra, bọn họ chỉ là bảo vệ, lấy lương sống qua ngày, làm sao có thể giống như lời Giang Thành nói được.
Trừng phạt một chút là được rồi, nếu như thật sự khiến người khác bị thương tật, nhà trường chẳng những không đền bù giúp, ngược lại còn phủi sạch sẽ trách nhiệm, nói rằng họ chỉ là nhân viên thời vụ.
Chuyện này bọn họ vẫn nắm rất rõ.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Giang Thành đi đến bên cạnh tên mập, khi vừa định vỗ cho anh ta tỉnh lại, tay hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Phía sau lưng truyền đến thanh âm ma sát cực kỳ khẽ, rất chậm rất chậm, chắc là một cánh cửa... bị đẩy ra.
Mà đằng sau lưng mình lại là...
Phòng hồ sơ!!
Thứ từ trong đó chui ra, chắc chắn là không dễ đối phó như bảo vệ rồi, sẽ là con quỷ kia? Hay là... La Nhất đã chết đi sống lại?
Giang Thành thậm chí không dám nghĩ tiếp, trên trán trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lần thứ hai trong ngày hôm nay, hắn từ từ giơ tay lên.
Bất kể đối phương là ai, đều không phải là thứ bản thân có thể chống lại, hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, cơ hội đã mất rồi.
Cảm giác lạnh lẽo dần dần tới gần, hắn đã có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương, dần dần, một cái bóng phản chiếu trên bức tường đối diện Giang Thành.