Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Món Bảo Bối Đầu Tiên

Chương 745: Món bảo bối đầu tiên Chương 745: Món bảo bối đầu tiênChương 745: Món bảo bối đầu tiên

"Anh Giang." Hoè Dật đang núp dưới gầm bàn cũng đi ra, sáp tới gần, phàn nàn với Giang Thành và tên mập: "Chết tiệt, vừa rồi nguy hiểm quá, may mà tên kia thị lực không tốt, tôi nhìn nó đi thẳng về phía này như vậy, còn tưởng đã phát hiện ra tôi rồi."

"Nhưng mà con quỷ này kỳ lạ thật đấy, chỉ là nhìn thì đáng sợ, nhưng ngoài điểm này ra, cũng không có gì đặc biệt." Hoè Dật sờ sờ cằm, hình như đã nhận ra điểm kỳ quái trên người của quỷ cháy xém.

Giang Thành nói ngắn gọn với anh ta về chiếc đồng hồ cát, Hoè Dật nắm bắt rất nhanh, nói rằng xem ra bọn họ không phải là những người duy nhất bị hạn chế ở bên trong thư viện.

Con quỷ này cũng bị hạn chế rất nhiều.

Không lâu sau, từ phương hướng quỷ cháy xém biến mất truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân nghe có vẻ rất khẽ, không giống như quỷ, mà là người.

Ba người Giang Thành cũng không hề lơ là, lập tức chia ra ẩn nấp cho đến khi bóng dáng của Thẩm Mộng Vân xuất hiện.

Vương Kỳ và Cao Ngôn ở ngay phía sau cô.

Nhìn thấy mấy người Giang Thành, Thẩm Mộng Vân vội vàng nói: "Con quỷ kia sau khi đi một vòng, đã lên tầng rồi, còn nữa, trước đó tôi nhìn thấy, cửa thư viện tầng hai đã bị khóa, bây giờ thì đã mở ra rồi." Cô nói thêm.

Giang Thành do dự một chút, lập tức nói: "Chúng ta cũng đi lên."

Bây giờ tình hình đã tương đối rõ ràng, nhiệm vụ này cũng giống như tòa nhà trung tâm khoa Y, đều cần bọn họ phải đột phá từng tầng một.

Cho đến khi lên đến tầng 4, tìm thấy Tiểu Huệ mất tích, và chỗ mượn sách bị đốt cháy, mấu chốt là... cuốn sách đó.

"Hơn nữa..." Nhìn sang Giang Thành, ánh mắt của Thẩm Mộng Vân có chút kỳ quái, giống như có thứ gì đó vẫn chưa nghĩ ra: "Chúng tôi còn tìm được một cái bảng gỗ cạnh cầu thang dẫn lên tầng hai, bên trên ..."

Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thẩm Mộng Vân, Cao Ngôn đi tới thúc giục nói: "Đừng có lề mà lề mề nữa, qua đó trước rồi tính, đến đó xem thử, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."

Nhóm người chạy về phía cầu thang.

Diện tích bên trong thư viện lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa cấu tạo rất kỳ quái, có rất nhiều chỗ quanh co vòng vèo, tầm nhìn bị hạn chế rất lớn.

Trên đường đi hai nhóm người nhanh chóng trao đổi thông tin mà mình có được, theo như Thẩm Mộng Vân nói, con quỷ toàn thân là mùi cháy khét kia cũng tìm đến bọn họ, nhưng bởi vì mọi người nấp rất kỹ, con quỷ sau khi nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra người nào, lại bỏ đi.

Căn cứ vào thông tin do Thẩm Mộng Vân cung cấp, Giang Thành đại khái khôi phục lại lộ trình hành động của quỷ cháy xém trong đầu.

Nó gần như đi thành một vòng tròn dọc theo tầng một của thư viện.

Chỉ xét từ phạm vi tìm kiếm thì không có điểm mù rõ ràng nào cả.

Nói cách khác, không tồn tại nơi nào là nhất định an toàn.

Hoè Dật suy nghĩ một chút rồi nói: "Mọi người còn nhớ cánh cửa nơi mà quỷ xuất hiện không, nếu như ngay từ đầu chúng ta đã trốn ở gần đó..."

Thẩm Mộng Vân dừng một chút, nhìn anh ta hỏi: "Ý của anh là... bóng tối dưới chân đèn?"

"Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa." Vương Kỳ xem vào: "Khi quỷ đi ra, thời gian dừng lại trước cửa lâu nhất, anh nghĩ nó là đang khởi động làm nóng cơ thể, hay là đang làm gì?"

Hoè Dật nhớ lại một lúc, một lúc sau, sắc mặt trở nên xấu hổ.

Vương Kỳ nói không sai.

"Đúng vậy." Cao Ngôn nghiêng đầu nói: "Trong quá trình chúng ta lẩn trốn, cũng tìm thấy đồng hồ cát, còn không chỉ có một chiếc, cứ cách một đoạn lại có, đều được đặt ở vị trí rất dễ thấy."

Giang Thành gật gật đầu, điều này rất dễ hiểu, chính là để cho bọn họ dễ dàng tính toán thời gian.

Sau khi đồng hồ cát chảy hết cát, cũng là lúc quỷ buộc phải rời đi, cũng có nghĩa là chúng ta đã bước vào cửa ải tiếp theo, có thể lên thêm một tầng.

Khi đi tới cầu thang mà Thẩm Mộng Vân nhắc đến, mọi người nhìn thấy tấm biển gỗ kia.

Bên trên có viết dòng chữ ngoằn ngoèo xiêu vẹo bằng phấn: Người đi qua nơi này, đều sẽ giống như đại nhân lãnh chúa, nhận được món bảo bối đầu tiên.

Chữ trên đó giống như chữ trên tấm bảng đen phía sau cánh cửa thư viện.

"đón bảo hếi đầu tiên " Hoè Dât suv nahf mêt chút nếu anh †a nhé không nhầm thì đó là thứ có thể khiến những nô lệ kia biến mất.

"Lên tầng trước đi." Theo gợi ý của Giang Thành, cả nhóm nhanh chóng đi đến tầng hai của thư viện.

Cách bài trí ở đây khác với tầng 1, bố cục chặt chẽ hơn, diện tích tổng thể có vẻ nhỏ hơn so với tầng 1.

Đây không phải là chuyện tốt đối với đám người Giang Thành.

Dù sao diện tích càng nhỏ, chỗ ẩn nấp càng ít, nguy cơ bị quỷ cháy xém bắt được càng cao.

Tên mập có đôi mắt sắc bén, liếc nhìn đã phát hiện ra chiếc đồng hồ cát đứng ở tầng giữa giá sách.

Nó rất giống với cái họ đã thấy trước đó.

"Tạm thời đừng qua đó." Cao Ngôn ngăn cản mọi người, một lát sau, như nghĩ ra chủ ý gì đó, chậm rãi nói: "Trước đó là anh Giang đã động vào chiếc đồng hồ cát, đồng hồ cát lộn ngược, mới kinh động đến con quỷ kia."

"Nói cách khác... quỷ xuất hiện lúc nào, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta."

"Vậy nếu lần này chúng ta không đến động vào chiếc đồng hồ cát kia thì sao?" Cao Ngôn càng lúc càng nhiệt tình: "Tất cả các đồng hồ cát sẽ không dịch chuyển, chúng ta sẽ chỉ đứng đây và không chạm vào bất cứ thứ gì."

"Như vậy thì quỷ có phải là sẽ không xuất hiện, chờ đến thời gian rồi, chúng ta tự nhiên có thể rời đi."

Giang Thành nhìn anh ta, hoàn toàn là dùng ánh mắt tỏ ra quan tâm đến người thiểu năng trí tuệ, lão già này e là sợ đến mất trí rồi, nếu không thì sao có thể nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như vậy.

"Phương pháp mà anh nói có thể là khả thi, tạm thời chúng ta sẽ không chết, thậm chí có thể an toàn thoát khỏi câu chuyện kinh dị trong thư viện." Giang Thành tiếp tục nói: "Nhưng anh đã bao giờ nghĩ tới chưa, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta sẽ luôn bị mắc kẹt trong tầng 2 của thư viện, không thể lên được tầng 4."

"Nếu không đến được tầng 4, chúng ta cũng không tìm được chỗ mượn sách, càng đừng nói đến việc tìm Tiểu Huệ, cũng như cuốn sách quan trọng kia!"

"Chúng ta có thể đi tìm cuốn sổ kia." Cao Ngôn trả lời rất nhanh, xem ra sớm đã nghĩ tới đường lui: "Đi ban ngày, như vậy cũng sẽ không bị ma ăn tim nhắm tới." Vào thời khắc sinh tử mấu chốt, một số cảm xúc của Cao Ngôn cũng không còn có thể che giấu được nữa, anh ta nhìn Giang Thành bằng ánh mắt không tin tưởng, nghi ngờ hắn đã che giấu manh mối rất quan trọng, mà không công khai.

Cuối cùng, Vương Kỳ đứng ra, chỉ bằng một câu nói, liền giải quyết cuộc tranh luận này.

"Vậy anh ở lại đây là được." Vương Kỳ đi tới trước, trước mặt mọi người, lật ngược chiếc đồng hồ cát.

Vài giây sau, cách đó không xa vang lên một loạt tiếng "lạch cạch", sự việc đã được định đoạt.

Mắt thấy tình thế thay đổi, Cao Ngôn cũng là người có thể nhấc lên đặt xuống, cười trừ nói: "Tôi cũng chỉ là nói vậy thôi, chia sẻ một chút ý kiến của mình, nếu như mọi người không đồng ý, cứ coi như tôi chưa nói gì là được, tiếp theo chúng ta vẫn cần phải giúp đỡ lẫn nhau nữa mà, đúng không."

"Nó sắp ra rồi." Hoè Dật nhìn chằm chằm vào phương hướng phát ra âm thanh, nhỏ giọng nói.

Với kinh nghiệm từ lần trước, lần này mọi người rất tự nhiên tản ra, Cao Ngôn quay người chạy vào sâu trong thư viện.

Thẩm Mộng Vân và Vương Kỳ cũng biến mất tăm tích.

"Chúng ta cũng phân ra đi." Giang Thành ngập ngừng một chút: "Khoảng cách xa hơn lần trước một chút."

"Nơi này không gian nhỏ quá, không thể giấu được ba người." Hoè Dật nhìn chung quanh rồi nhanh chóng đáp lại, trong giọng nói có chút lo lắng.

Giang Thành suy nghĩ vài giây, sau đó quay đầu nói với Hoè Dật và tên mập: "Hai anh đừng ở đây nữa, đi vào bên trong cùng bọn họ, tìm một chỗ kín đáo trốn đi."
Bình Luận (0)
Comment