Chương 744: Đêm kinh hồn trong thư viện
Chương 744: Đêm kinh hồn trong thư việnChương 744: Đêm kinh hồn trong thư viện
Đó là một tên có chiều cao rất vượt trội, khi bước ra khỏi cửa, đầu gần như áp vào khung cửa, ước tính cũng phải khoảng hai hoặc ba mét.
Có lẽ do vấn đề ánh sáng, nên không nhìn rõ khuôn mặt.
Một thân áo bào đen, trước ngực treo một cây thánh giá rất lớn, trong khung cảnh mờ tối, từ trên cây thánh giá phát ra thứ ánh sáng màu bạc.
Thực ra, khi nhìn thấy cây thánh giá, Giang Thành đã biết thân phận của con quỷ này.
Chính là người chủ trước đây của bảo tàng dân tộc.
Vị thầy trừ tà người nước ngoài.
Không ngờ sau khi bị ma ăn tim giết chết, y cũng biến thành quỷ, còn trở thành câu chuyện kinh dị trong thư viện Đại học Giang Đàm.
Chỉ là... chỗ mượn sách bị đốt cháy phải ở tầng 4 mới đúng, tại sao quỷ lại xuất hiện ở tầng một?
Không để Giang Thành có thêm thời gian suy nghĩ, con quỷ do thầy trừ tà biến thành sau khi chết này, bước ra những bước đi cứng ngắc, bắt đầu đi về hướng của bọn họ.
"Cộp."
"Cộp.....
Bước chân của nó như đang đi ủng da, âm thanh phát ra khi chạm đất vừa như bị bóp nghẹt vừa nặng nề, giống như có thể trực tiếp dẫm thẳng vào trái tỉm của một người, làm nó vỡ tung.
Chưa kể những thứ khác, chỉ xét cảm giác áp bức, thì con quỷ này mạnh hơn nữ áo đỏ ở sân thao trường bỏ hoang rất nhiều.
Bởi vì không biết rõ thủ đoạn giết người của quỷ này, cho nên mấy người Giang Thành án binh bất động, lần lượt ẩn náu thật kĩ.
Tên mập rụt cổ lại, ngồi xổm xuống.
Khi con quỷ đến gần, anh ta khụt khịt mũi, mày cũng cau theo, trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi cháy kì quái.
Phản ứng đầu tiên của tên mập chính là thịt bị cháy rồi.
Nhưng lại không giống lắm, bởi vì bên trong vẫn còn có một mùi hối thối khó tả, hơi giống... hơi giống với mùi cao su cháy.
Rất hiển nhiên mùi này là đến từ trên người con quỷ này.
Kất hơn với những lời bác eĩ nói với mình. cổ hang ủa tên mân cuân lên cuộn xuống mấy lần, trong lòng nghĩ rằng cuộc đời của người bạn ngoại quốc này cũng khá cay đắng, còn bị lửa thiêu cháy.
Vậy thì... cứ gọi y là quỷ cháy xém đi.
Thứ mùi cháy khét này tựa như có một loại ma lực, ngửi hồi lâu, cả người đầu óc đều choáng váng, tên mập đã thử cố gắng nín thở.
Nhưng cái mùi đó như có sự sống vậy, cứ xộc vào trong mũi của anh ta.
"Rắc-"
"Rắc rắc."
Quỷ cháy xém như đã nhận ra điều gì đó, ở cách không xa chiếc bàn nơi Hoè Dật đang trốn, dừng chân lại, sau đó từng chút một xoay chuyển phần cổ, trông dáng vẻ, là đang tìm người.
Động tác của quỷ cháy xém hết sức cứng ngắc, khi phần cổ chuyển động, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh giòn giã.
Hoè Dật trốn dưới gầm bàn, đến thở mạnh cũng không dám.
Vị trí của Giang Thành tương đối tốt hơn một chút, điều này cũng khiến hắn có thêm kinh nghiệm quan sát quỷ cháy xém, đồng thời suy nghĩ biện pháp đối phó.
Quỷ cháy xém cách Hoè Dật chỉ còn chưa đến 5m, nếu như tiếp tục đi theo phương hướng đó thêm hai bước, sau đó cúi người xuống, là có thể bắt được anh ta.
Nhưng quỷ cháy xém không làm vậy.
Từ đây có thể thấy, con quỷ này không hề có năng lực biến thái tìm người như nữ áo đỏ ở sân thao trường bỏ hoang.
Nó chỉ có thể cảm nhận đại khái trong phạm vi nào đó có người, nhưng lại không thể xác định chính xác vị trí đó.
Dừng lại không tới nửa phút, thân thể quỷ cháy xém bắt đầu run rẩy, trong mắt Giang Thành thì tương tự như con người đã mất kiên nhẫn.
Sau đó...
"Cộp.
"Cộp."..
Trong tầm mắt của Giang Thành, quỷ cháy xém đã bước những bước đi nặng nề, rồi rời đi.
Đi theo một hướng khác.
Khi auử cháv vém cháy rời đi thứ mùi cháv khét nềng năc. eưna tấv đầu óc cũng dần dần tiêu tan.
Chờ sau khi quỷ cháy xém rẽ vào một góc, bóng lưng đã hoàn toàn biến mất, tên mập mới cẩn thận lẻn ra từ phía sau giá sách.
Mắt thấy Giang Thành không phản đối, tên mập rón rén đi về phía cây cột nơi hắn đang trốn.
"Bác sĩ." Tên mập thấp giọng hỏi: "Cứ... cứ vậy đi rồi?"
Ánh mắt Giang Thành vẫn dừng lại tại chỗ con quỷ cháy xém biến mất, một lúc sau, gật đầu nói: "Chắc là đi rồi."
Tên mập nuốt nước miếng, do dự một lát rồi nói: "Bác sĩ, vừa rồi anh có nhìn thấy vị trí mà con quỷ đứng không, tôi cảm giác như nó đã cảm nhận được ở gần có người rồi."
"Nhưng..." Tên mập ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Nó lại không tìm kỹ, mà vội vàng rời đi, giống như cho kịp thời gian vậy, tại sao thế?"
Lời nói của tên mập khiến Giang Thành có chút ý tưởng, hắn quay người nhìn về phía chiếc bàn cách đó không xa, nơi đặt một chiếc đồng hồ cát cũ kỹ.
Một phần ba cát mịn trong đồng hồ cát đã rò ra ngoài.
"Thời gian." Giang Thành lên tiếng: "Con quỷ này cũng đang vội, chiếc đồng hồ cát này chính là dùng để đếm thời gian."
Tên mập nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát với biểu cảm như đã hiểu ra: "Tôi hiểu rồi bác sĩ, trước khi toàn bộ cát trong đồng hồ cát chảy ra ngoài, con quỷ này buộc phải bắt được người."
Đối với suy đoán của tên mập, Giang Thành không đưa ra câu trả lời khẳng định hay phủ định, hiện tại manh mối vẫn rất ít, nên còn quá sớm để đưa ra kết luận.
Hơn nữa Giang Thành cũng mơ hồ có một cảm giác, chuyện này không đơn giản như vậy.
Tạm thời chỉ có thể thấy, con quỷ này chỉ là có thể xác lớn, bộ dạng có vẻ đáng sợ, nhưng năng lực thể hiện ra thậm chí còn không bằng một người bình thường.
Chuyển động chậm chạp, động tác cứng ngắc, còn không thể nhận biết chính xác vị trí của một người.
Nếu như chỉ có vậy thì Giang Thành tin rằng, nó sẽ không thể bắt được ai, câu chuyện kinh dị trong thư viện lần này chính là Cục Phúc Lợi.
Nhưng thật không may, điều đó lại không bao giờ xảy ra trong nhiệm Cho nên bọn họ chỉ là vẫn chưa phát hiện ra cơ hội chết người thực sự mà thôi.
Còn có câu chuyện ngụ ngôn kia nữa, bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ kĩ.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn cây cột bên cạnh Giang Thành, chớp chớp mắt, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại như phát hiện ra điều gì khó tin: "Cây cột này... tại sao lại ở đây?"
Nghe vậy, Giang Thành quay đầu nhìn cây cột: "Cây cột làm sao?"
Tên mập đưa tay ra, kéo Giang Thành ra khỏi bên cạnh cây cột, dường như cảm thấy còn chưa an toàn, lại kéo Giang Thành lùi lại sau mấy bước, cảnh giác nhìn về phía cây cột, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu kỳ quái, thì thầm nói: "Bác sĩ, buổi sáng lúc chúng ta tới đây, cây cột này không có ở đây.
Tên mập nói xong liền đưa tay ra chỉ vào một vị trí ở bên trái: "Nó ở chỗ kia mới đúng."
Nghe tên mập nói xong, gần như trong nháy mắt, Giang Thành đã tìm ra nguồn gốc của cảm giác khó tả trong lòng.
Mọi thứ ở đây vẫn giống như lúc bọn họ đến vào ban ngày, nhưng vị trí đã phát sinh thay đổi.
Những thứ ban đầu vốn dĩ được đặt ở bên trái đã được chuyển sang bên phải và bên phải được chuyển sang bên trái.
Không phải là một thứ, hay một loại sự vật nào đó, mà là... toàn bộ.
Toàn bộ thư viện đã bị đảo lộn trái phải!
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến bọn họ bị hạn chế đi đến những nơi xảy ra câu chuyện kinh dị trong trường học vào ban ngày?
Mục đích chính là để ngăn cản bọn họ phát hiện ra mọi thứ trong câu chuyện kinh dị đều trái ngược với thế giới hiện thực?
Ý tưởng này vừa nảy ra đã cắm rễ vào trong đầu Giang Thành.
Hơn nữa với sự xuất hiện của ý tưởng này, nhiều manh mối phức tạp và dường như không liên quan đã được ghép lại với nhau một cách kỳ lạ.
Dần dần, suy nghĩ của Giang Thành đã trôi về nơi ban đầu, nhà kho mà bọn họ tìm thấy ở trung tâm hoạt động.
Nếu như nhớ không nhầm, trên tường nhà kho, có treo một chiếc gương.
Chỉ là đã bị vỡ rồi. đó. Lần lượt đều ẩn mình trong những câu chuyện kinh dị.