Chương 743: Câu chuyện ngụ ngôn
Chương 743: Câu chuyện ngụ ngônChương 743: Câu chuyện ngụ ngôn
Người thứ nhất bảo, ngài lãnh chúa năng chỉnh thiện chiến, chỉ cần dõi mắt là sẽ trồng thấy toàn là đất đai và nô lệ của ngài mà thôi.
Tuy nhiên, trên quãng đường đến đây, gã đã trông thấy bọn đầy tớ tụ tập lại cùng nhau từ xa xa. Khuôn mặt của chúng tiều tụy, hành động khả nghỉ, thật sự là khiến ngài lãnh chúa mất hết mặt mũi.
Do đó, gã muốn dâng lên món bảo vật này, một vật có thể khiến tất cả những nô lệ đáng ghét này biến mất khỏi tầm mắt của ngài lãnh chúa.
Người thứ hai nói, gã đã nghe được những tiếng xì xầm bàn tán về ngài lãnh chúa từ đám nô lệ kia trên quãng đường đến đây. Bọn chúng dùng câu từ rất khó nghe, vậy nên ắt hẳn là ngài lãnh chúa cũng rất phiền lòng nếu nghe thấy.
Vì vậy, món bảo bối mà gã sắp dân lên có thể giúp ngài lãnh chúa rời xa những ưu phiền do các lời đồn đãi, đâm thọt sau lưng kia.
Người thứ ba thì lắc đầu một cái, bảo là những đồ vật trên còn chưa đủ. Bọn nô lệ kia đang bốc lên một thứ mùi dơ bẩn, dù là ngồi tận sau bên trong lâu đài thì cũng có thể ngửi thấy.
Mà món bảo bối gã chuẩn bị dâng lên đây, sẽ giúp ngài lãnh chúa triệt để quên đi bọn nô lệ với thứ mùi nồng nặc chết chóc kia.
Con trai của lãnh chúa thật phấn khởi, thế là giữ 3 người bọn họ ở lại.
Kể từ đó, 3 người bọn họ đã trở thành những vị thị vệ trung thành, vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh lãnh chú.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
"Hết rồi à?" Cao Ngôn hỏi.
"Hết rồi."
Tên mập vuốt cằm, nói: "Câu chuyện này kỳ quái quá."
Chần chờ một hồi, Thẩm Mộng Vân nhăn nhó mở lời: "Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuần, mà giống như là..." Cô dừng lời một thoáng, trông vẻ mặt thì dường như cô đang muốn tìm từ ngữ thích hợp.
"Giống như là một câu chuyện ngụ ngôn." Giang Thành nhìn về một bên má của Thẩm Mộng Vân, bình tĩnh tiếp lời.
Nghe vậy, Thẩm Mộng Vân sáng mắt lên ngay: "Đúng rồi! Tôi có cảm giác thế đấy. Trong câu chuyện liên quan đến quy tắc đêm nay chẳng hề có một nhân vật cụ thể nào, kể cả thời gian hay không gian." Chuyện trước mắt đã rõ ràng hơn. Đêm nay, con đường sống sót trong thư viện đang được ẩn giấu đằng sâu câu chuyện ngụ ngôn này.
Nếu hiểu được thấu đáo, bọn họ sẽ sống sót.
Nhưng trong lúc mọi người đang suy nghĩ, thì từ phía cổng chính bỗng vang lên một âm thanh lanh lảnh. Giữa hoàn cảnh yên tĩnh thế này, âm thanh kia ngân lên một cách cực kỳ rõ ràng.
Một giây sau, cổng chính đã mở ra.
Đó không phải là kiểu mở toang, mà chỉ mở ra một chút rồi ngừng lại. Khe hở ấy chỉ đủ để một người nép thân đi vào.
Hòe Dật liếc nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nói: "Đúng 12:00 khuya."
Giang Thành hít mạnh một hơi, nhìn về phía cổng chính đang mở hờ.
Nhiệm vụ đã bắt đầu.
Quá trình vào cửa rất thuận lợi, duy chỉ có tên mập hơi phiền một chút. Anh ta bị kẹt ngay khe cửa, để rồi Hòe Dật phải đẩy từ bên ngoài và Giang Thành kéo mạnh từ bên trong, cuối cùng mới giúp anh ta vào được.
Tên mập vuốt nhẹ cánh tay bị đỏ tấy của mình, hơi lúng túng bảo: "Mọi người cứ tin ở tôi. Sau lần này, tôi chắc chắn... tôi chắc chắn sẽ..."
"Suyt!" Thẩm Mộng Vân chợt ra dấu im lặng.
Nơi này là tầng trệt thư viện, tạo cảm giác na ná như bên tòa nhà Y học trung tâm hay thao trường bỏ hoang. Cả một tòa nhà thư viện như bị một bức màn u ám phũ kín lên vậy.
Tựa như có ai đó gắn vào một lớp kính lọc nơi đây.
Tuy không có đèn chiếu sáng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể quan sát được xung quanh.
Tuy nhiên, nếu muốn nhìn xa hơn thì chỉ có thể trông thấy những đường viền lờ mờ.
Ban ngày, tên mập và Giang Thành đã từng ghé qua nơi này. Nhưng về đêm, khung cánh đã khác biệt một trời một vực.
Ban đêm, đặc biệt là lúc nửa đêm, thư viện không một bóng người. Xa xa là từng mảng bóng tối mịt mờ, chẳng biết chứa đựng thứ gì trong đó.
Nhìn một hồi lâu, cứ có cảm giác bóng tối này cũng là một thể sống và chực chờ xông vào từng người vậy.
Cao Ngôn cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó bèn nghiêng đầu qua nơi khác, nhìn Giang Thành rồi hạ giọng hỏi: "Anh Giang, tiếp theo chúng ta nên làm sao?" những manh mối mà hắn thu thập được cho mọi người cùng nghe. Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không làm vậy.
"Anh Cao đừng suy nghĩ nhiều." Giang Thành bình thản liếc anh ta: "Những gì mà tôi biết, mọi người cũng đã biết."
Vừa ngoài mặt ứng phó lão hồ ly họ Cao kia, nhưng Giang Thành cũng thầm có một cảm giác cực kỳ quái lạ trong lòng.
Ban ngày, hắn đã từng đến đây, cũng ở ngay tầng trệt này.
Hắn cũng nhớ rõ cách bày trí xung quanh, hiện tại đúng là y hệt với thời điểm ban ngày.
Nhưng tại sao hắn lại sản sinh một cảm giác lạ lẫm thế này?
Hắn dám chắc mẫm, xung quanh đây đã xuất hiện một sự thay đổi nào đó, chỉ là hắn chưa tìm ra mà thôi.
Đảo mắt xung quanh, trong tầm mắt của Giang Thành liên tục có từng mảng sát lướt qua. Rốt cuộc thì... ở vị trí nào sản sinh thay đổi vậy nhỉ?
Vương Kỳ bước thẳng đến một hướng nào đó. Ở vị trí ấy, có một cài bàn. Trên bàn là một quyển vở bìa đen. Sau khi lật ra, bên trong là từng cái tên được viết khá mờ nhạt.
Trông giống như bảng ký tên mà cả nhóm từng gặp trước đó.
Nhưng thứ hấp dẫn lấy ánh mắt của tất cả mọi người là một cái bàn khác, cùng một vật phẩm khác.
À, đó là... một chiếc đồng hồ cát.
Màu đen.
Loại to hơn bình thường một chút.
Nhìn thoáng qua, cứ tưởng vật ấy được làm bằng gỗ. Nhưng khi cầm lên, ai nấy đều nhận ra là vật này nặng hơn khá nhiều.
Mà xúc cảm cũng rất kỳ quái.
Chất gỗ mặt ngoài nhuốm màu loang lổ, có lẽ vật này đã cũ kỹ lắm rồi.
Giang Thành cầm chiếc đồng hồ cát lên, tỉ mỉ kiểm tra.
Chiếc đồng hồ cát này trông không bắt mắt cho lắm, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể thấy rằng, trình độ chế tác cực kỳ cao cấp. Ở phần đáy, còn có chạm khắc hình, mà ở những góc viền còn được bọc thêm chất liệu bạc.
Nhưng vì năm tháng quá lâu, nó cũng bị mài mòn nghiêm trọng rồi.
Tóm lại, chuyện chiếc đồng hồ cát này bị vứt tùy ý ở đây khiến mọi naười cảm thấy vô cùna khó hiểu. Nếu dựa theo nhonga cách thiết kế của chiếc đồng hồ cát này mà phân tích, vật này ắt hẳn phải được trưng bày ở các nơi tương tự như viện bảo tàng mới đúng.
Vừa nghĩ đến ba chữ viện bảo tàng, Giang Thành cảm giác ngón tay mình như bị một thứ gì đó đâm vào vậy. Vì một thoáng giật nhẹ ngón tay, chiếc đồng hồ cát đã bị đảo ngược.
Ngay sau đó, cát mịn bắt đầu chảy từ trên xuống dưới, dọc theo khe trống ở giữa đồng hồ.
Nhưng khi chưa kịp phản ứng gì, thì cả đám bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ quái từ xa xa.
Ken két... Ken két...
Một giây sau, mọi người đồng thời nhìn về phương hướng ấy. Khu vực vọng đến âm thanh kia là một góc âm u xa xa. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy đó là một cánh cửa.
Là một cánh cửa rất phổ thông, màu đen, là loại mở được ra hai bên.
Có lẽ đằng sau cánh cửa ấy là kiểu lối đi thoát hiểm hoặc tương tự.
"Âm thanh gì thế?" Thẩm Mộng Vân siết chặt ngón tay, hơi lo lắng.
Vừa nghe đến âm thanh ấy, Giang Thành đột nhiên thoáng nhớ đến một hình ảnh. Đó là diễn biến mà Viên Tiêu Di từng nhắc đến, xuất phát từ khu vực đăng ký mượn sách ở tầng 4.
Mà âm thanh ban nãy... cực kỳ giống với tiếng kéo ghế, khi chân ghế ma sát với mặt đất.
Bịch...
Bịch...
Từ xa đến gần, tiếp theo là từng tiếng bước chân nặng nề.
"Chia nhóm ra." Giang Thành nói: "Chạy trốn nhanh lên."
Trên thực tế, không chờ hắn lên tiếng, Cao Ngôn và Vương Kỳ đã biến mất bặt tăm kể từ khi nghe thấy tiếng bước chân ấy vang lên. Thẩm Mộng Vân cũng gật đầu một cái rồi chạy sang hướng khác.
Tuy nhóm 3 người Giang Thành, tên mập và Hòe Dật cũng tách nhau ra, nhưng không cách nhau quá xa. Từng người đều trốn ở vị trí nằm trong tầm mắt của những người còn lại.
Hòe Dật trốn bên dưới một cái bàn, tên mập nấp vào sau một giá sách lớn. Anh ta trừng to đôi mắt nhỏ, nhìn xuyên qua khe hở giá sách để quan sát tình hình bên ngoài.
Còn Giang Thành thì trốn sau một cây cột to. Một lát sau, cánh cửa lối thoát hiểm kia... mở toang ra.
Nhờ vào nguồn sáng u ám trong thư viện, rốt cuộc bọn họ đã thấy được thự thể tạo nên loại âm thanh kia.
Tên mập trợn trừng đôi mắt nhỏ, cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập dần.