Chương 742: Tố chất
Chương 742: Tố chấtChương 742: Tố chất
Nhìn sơ qua, tấm bảng đen ấy vô cùng cũ kỹ, như kiểu đã bị bỏ không cách đây mấy chục năm rồi. Thậm chí, ở phần viền của các góc còn dính lại mấy mẩu gỗ vụn.
Trên bề mặt, có một vài dòng chữ được viết bằng phấn.
Vì nguồn sáng không quá tốt, mọi người phải tiến đến thật gần thì mới có thể nhìn thấy rõ, ví dụ như tên mập phải áp sát mặt của mình vào cửa kính.
Nếu có ai bên trong không biết mà bất ngờ nhìn ra bên ngoài, e là cũng sẽ hoảng sợ tương tự.
"Ai ghi 2 dòng chữ kia vậy nhỉ?" Tên mập hạ giọng oán trách: "Chữ xấu kinh dị luôn."
Do trí tưởng tượng dồi dào, tên mập rất lo lắng chuyện bên trong đột nhiên hiện ra một gương mặt quỷ rồi hù dọa anh ấy.
Hòe Dật khom người, dùng một tư thế khá khiếm nhã mà nhìn vào tấm bảng đen đằng sau mặt kính pha lê: "Tôi nói này, anh Phú Quý. Trên đó là 4 dòng chữ mà."
Tên mập trợn mắt lên, bực mình nhìn về phía Hòe Dật: "Bớt giỡn! Chẳng lẽ tôi không phân biệt được 2 và 4 à?"
Nói đến đây, bỗng có một cơn gió lạnh thổi qua. Mọi người dường như chợt nhận ra gì đó, thế là lập tức sa sầm nét mặt.
Nhóm người Cao Ngôn, Vương Kỳ, Thẩm Mộng Vân lập tức dáo dát nhìn nhau.
Bầu không khí bắt đầu kỳ quái dần.
Một lát sau, Thẩm Mộng Vân mở lời đầu tiên: "Tôi trông thấy 3 dòng chữ."
"Tôi thấy 5 dòng." Cao Ngôn bực bội nói nhỏ, không rõ là vì nghĩ đến chuyện gì khó chịu, mà khiến nét mặt của gã cứ âm u hằm hè.
Vương Kỳ liếc sang tấm bảng đen lần nữa, hạ giọng bảo: "Tôi thấy 11 dòng..."
"11 dòng... ??"
Ai nấy đều vô thức nhìn sang Vương Kỳ bằng một ánh mắt đầy kiêng ky. Giờ nghĩ lại, số lượng dòng chữ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau.
Đây không giống như là các quy luật hạn chế trong nhiệm vụ, mà chính là vấn đề riêng củỦa bản thân mỗi naười. Cao Ngôn thầm nghĩ đến một từ vựng khá chuẩn xác.
Tố chất...
Mỗi người đều có tố chất bẩm sinh khác nhau, thế nên trông thấy số lượng chữ trên tấm bảng đen cũng khác nhau.
Tên mập có tố chất kém cỏi nhất, hay nói cách khác là đần nhất, thế nên anh ta chỉ trông thấy được 2 dòng chữ.
Thẩm Mộng Vân cao cơ hơn anh ta một chút, nhưng lại không bằng cái người tên Hòe Dật kia, rốt cuộc chỉ thấy được 3 dòng.
Hòe Dật là 4 dòng.
Bản thân Cao Ngôn lại là 5 dòng.
Cao Ngôn đảo mắt, nhìn gương mặt của Vương Kỳ. Quan sát một hồi lâu, anh ta cảm giác cái người tên Vương Kỳ nom rất xa lạ, tựa như từ trước đến nay bản thân anh ta cũng không thể nào hiểu quá rõ con người này.
Vương Kỳ cao tay hơn anh ta - Cao Ngôn cũng không quá bất ngờ với tình huống này. Trông biểu hiện của Vương Kỳ từ đầu nhiệm vụ đến nay là rõ.
Trong lúc làm nhiệm vụ, lúc nào cũng có những cá nhân thích chơi trội, phá ải nhiệm vụ một mình. Nhưng sau khi tách nhóm mà vẫn còn sống sót với tứ chỉ đầy đủ, thì quả thật rất hiếm thấy.
Vương Kỳ, rõ ràng là một nhân vật khá đau đầu.
Nhưng Vương Kỳ lại có thể nhìn thấy đến 11 dòng chữ, nhiều đến vậy - đây là điều mà Cao Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến.
Xem ra, anh ta vẫn còn đánh giá thấp người đàn ông bí ẩn này.
Dù suy tư nhiều thứ như thế, nhưng ngoài mặt của Cao Ngôn vẫn chỉ là một biểu cảm chóng vánh thoáng qua. Ngay khi anh ta định mở lời nói gì đó, thì bản thân đột nhiên nhớ đến một việc... Vẫn còn thiếu một người.
Người đàn ông tên Giang Thành kia vẫn chưa lên tiếng.
Nghiêng đầu nhìn sang, Giang Thành vẫn đang dán sát phần trán vào mặt cửa kính. Hắn ra vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bảng, còn môi thì mấp máy gì đó.
"Anh Giang." Cao Ngôn hơi bất mãn giục: "Anh thấy bao nhiêu dòng?"
Nghe thế, tất cả mọi người đều nhìn sang Giang Thành.
Nhưng dù nghe mọi người gọi tên mình như vậy, Giang Thành vẫn chăm chú quan sát tấm bảng. Phải mất đến 10 giây sau, hắn mới chậm rãi nghiêng đầu sang hướng khác, hé mở khỏe miệng, nhìn về phía mọi người Vừa nghe Giang Thành thốt lên con số này, khối đá tảng vẫn treo lơ lửng trong lòng Cao Ngôn cuối cùng cũng rơi xuống. Xem ra, đối phương cũng tiệm cận với Hòe Dật, không lệch nhau quá nhiều, có lẽ là cùng một cấp bậc.
Dù đến phút cuối cùng mà cả đám có trở mặt lẫn nhau, anh ta tin rằng mình vẫn sẽ đối phó được Giang Thành.
"47 dòng." Giang Thành nói.
Cao Ngôn: "2???"
"Anh..." Nghe vậy, Thẩm Mộng Vân hốt hoảng ra mặt, để rồi im lặng một hồi mới nói tiếp: "Anh Giang, anh có đếm sai không?"
"Có lẽ là không đâu..." Giang Thành ngại ngùng bảo: "Tuy trên bảng có số lượng chữ viết rất dày đặc, nhưng từ nãy đến giờ là tôi đã đếm tổng cộng 3 lần rồi, nên chắc chắn là không đếm nhầm đâu."
Nghe đến kết quả này, tình huống hiện tại bắt đầu thú vị dần.
Vương Kỳ rất hứng thú quan sát Giang Thành, tựa như muốn giải phẫu hắn một phen, để tiện bề phân tích.
Thẩm Mộng Vân thì vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh vì kết quả này.
Trong khi đó, sắc mặt của Cao Ngôn lại kỳ quái nhất. Gương mặt hắn khi trắng khi đen, lúc thì như bị phủ lên một màu xám xịt. Anh ta còn lén lút nhìn sang Giang Thành bằng một ánh mắt rất cổ quái, tựa như nghỉ ngờ xem có phải Giang Thành báo kết quả sai lệch hay không?
Nhưng... nếu Giang Thành đang cố ra vẻ bí ẩn, vậy thì càng phải nói "thật" càng tốt, từ đó mới dễ mê hoặc đám đông chứ. Chẳng lẽ thằng nhãi ấy nói con số 47 kia, chính là con số chính xác thật à?
Tố chất phải xuất chúng đến nhường nào mới có thể trông thấy 47 dòng?
Mạnh hơn bản thân Cao Ngôn gấp 10 lần ư?
Nếu so sánh với cả nhóm, tên mập và Hòe Dật lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Hòe Dật thầm nghĩ, nếu không đạt kết quả ấy thì anh Giang làm sao xứng với vị trí số 3 trong Đỏ Thẫm đây? Chỉ một chữ duy nhất - trâu bò - không nói nhiều!
Mà đối với chuyện tên mập chỉ nhìn thấy được 2 dòng, Hòe Dật cũng có phân tích riêng. Anh ta đoán rằng, đây là thỏa thuận ngầm trong nội bộ Đỏ Thẫm.
Anh Giang và anh Phú Quý - một sáng một tối.
Hòe Dật thầm nuốt nước miếng, xác định mình đã suy đoán đúng rồi. Về phần tên mập, anh ta chỉ đơn giản nhận định rằng, bác sĩ là một tên dối trá có một không hai trên thế giới này. Chẳng những thế, vì có thêm thiên phú mồ côi bẩm sinh, Giang Thành rõ ràng là một kẻ rất bạo dạn, một nhân vật dám cả gan lừa gạt luôn cả ma quỷ đấy!
Nên chuyện Giang Thành có thể trông thấy tận 47 dòng thì cũng dễ hiểu thôi.
"Anh Giang." Cao Ngôn nhìn hắn, ngoài cười như trong lòng không cười, sau đó bèn mở lời: "Trong nhóm chúng ta, anh là người thấy nhiều nội dung nhất. Anh nói xem, anh đọc được những gì?"
Chần chờ một hồi, Giang Thành mới nhớ lại: "Nội dung mà tôi trông thấy giống như một câu chuyện vậy, nhưng cứ có cảm giác câu chuyện ấy không đầu không đuôi."
Hòe Dật nhíu mày, sau đó phân tích theo câu mà Giang Thành vừa nói: "Mọi người nghĩ xem, có lẽ những chữ mà chúng ta trông thấy được đều khác nhau, nhưng nếu chắp nối lại thì sẽ ra một câu chuyện hoàn chỉnh nhỉ?"
Tên mập sờ cằm, nheo mắt lại, sau đó bày ra một bộ dáng cao thâm mặt trắc: "Anh nói có lý. Chẳng phải Viên Tiêu Di cũng nói rồi sao, bảo chúng ta để ý khu vực cổng chính thư viện.
Thứ mà cô ấy ám chỉ, ắt hẳn chính là tấm bảng này."
Mọi người lập tức quyết định ngay, vì là người trông thấy ít dòng nhất nên tên mập sẽ là người thông báo nội dung mà mình trông thấy đầu tiên - sau đó cứ dựa theo thứ tự ấy mà mỗi người sẽ kể tiếp câu chuyện này.
Tên mập sắp xếp câu chữ thật lâu, cuối cùng bèn chậm rãi mở miệng: "Cách đây rất lâu rồi, ở một địa phương xa xôi..."
Chờ qua 10 giây, mọi người cũng không hề thấy anh ta kể tiếp. Hòe Dật nháy mắt với tên mập, mù mịt hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Hết rồi." Tên mập gãi đầu, hơi mắc cỡ bảo: "Tôi trông thấy có 2 câu mà. Câu đầu tiên chính là [Cách đây rất lâu rồi], còn câu thứ hai là [ở một địa phương xa xôi] đấy."
Vương Kỳ nhếch mép: "Đúng là thú vị." Nói xong, anh ta quay đầu sang Thẩm Mộng Vân, lộ rõ ý tứ.
Quả nhiên.
Sau khi Thẩm Mộng Vân mở lời, diễn biến đúng thật là nối đuôi ngay sau nội dung của tên mập. ...
Dựa theo trình tự, mỗi một người kể ra nội dung mà mình đọc được. Đến cuếi eùna. eau khi Giana Thành hnàn thành nết nhần viê ủa mình một câu chuyện hoàn chỉnh cũng đã hiện ra trước mắt mọi người.
Bối cảnh của câu chuyện diễn ra ở một quốc gia khác, mang đậm phong cách hắc ám thời Trung cổ.
Nôm na chính là, có một tòa lâu đài nọ được xây dựng bề thế trên một vùng đất màu mỡ.
Trong tòa lâu đài ấy là một vị lãnh chúa.
Vị lãnh chúa ấy có bản tính tàn bạo bẩm sinh, lại tham lam vô độ, nên dân cư sinh sống bên trong lãnh địa ấy phải chịu cực tứ bề, tựa như đang ngồi trên nước sôi lửa bỏng.
Mãi đến một ngày, có 3 người đi đến tòa lâu đài ấy.
Bọn họ xưng rằng, mỗi một người đều có một món bảo vật, muốn hiến tặng cho vị lãnh chúa đây.