Chương 741: Bảng đen
Chương 741: Bảng đenChương 741: Bảng đen
Giang Thành xoay đầu, nhìn Cao Ngôn rồi hỏi: "Thế nào, anh Cao đây không tin tưởng nhân phẩm của tôi à?"
Cao Ngôn cười gượng gạo vài tiếng, hơi mất tự nhiên đáp: "Sao lại thế? Đây là do tôi đang lo cho sự an toàn của anh Giang. Dù sao đi nữa, chúng ta cần phải giữ cảnh giác với cái người tên Viên Tiêu Di này."
"Vừa rồi, anh có nói thế đâu?" Tên mập giận đỏ mặt, xoắn tay áo lên, xem ra vừa rồi còn định đánh nhau nữa.
"Ha ha, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
"Được rồi, đừng ầm ï nữa." Thẩm Mộng Vân mệt mỏi nhìn sang Giang Thành: "Anh Giang, vừa rồi Viên Tiêu Di đã nói gì thế?"
Nghe vậy, cả Cao Ngôn, tên mập và nhóm Hòe Dật đều ngoan ngoãn im lặng xuống. Ai nếu cùng nhau nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành liếc nhẹ sang Cao Ngôn một cái, mà tên Cao Ngôn này cũng chột dạ lảng tránh ánh nhìn của hắn.
"Vương Kỳ đâu rồi?" Một lát sau, Giang Thành hỏi.
Kẻ này vẫn luôn khiến Giang Thành cảm giác rất cổ quái, thế nên mới phá lệ lưu tâm đến anh ta.
"Sau khi tan học, cũng chẳng rõ anh ta đi đâu. Chúng tôi chờ anh ta một hồi, mấy sinh viên khác đều tản đi hết mà vẫn chẳng thấy anh ấy." Hòe Dật giải thích.
Thẩm Mộng Vân mở lời: "Tôi có gọi điện thoại cho anh ấy. Anh ấy bảo đang rãnh, nên muốn dạo quanh ngôi trường một hồi."
Qua nét mặt của Thẩm Mộng Vân, cô cũng rất đau đầu với thanh niên khó ở kia.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Thành bèn dùng một lượng từ ngữ ngắn gọn nhất để kể lại các thông tin mà mình thu thập được từ Viên Tiêu Di.
Lần này, có khá ít thông tin liên quan đến thư viện, chẳng những thế mà Giang Thành còn rất nghi hoặc đối với một số chỉ tiết. Ở cạnh bên, Cao Ngôn vừa nghe vừa nhíu mày, hiển nhiên là nghỉ ngờ Giang Thành đang giấu diếm.
Mà với trường hợp này, Giang Thành cũng lười giải thích.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong thì Vương Kỳ mới xuất hiện. Buổi chiều, mọi người vẫn đi học như thường lệ, chỉ có Giang Thành bị giáo sư Ngô gọi đến văn phòng.
Đối với Giang Thành, có vẻ như giáo sư Ngô rất quan tâm hắn. Ông ta tận tình khuyên bảo, giảng giải rất nhiều đạo lý cho Giang Thành nghe, để hắn đừng lãng phí thời gian, phải nghiêm khắc ước thúc bản thân, nỗ lực học hành. ...
Hôm nay, trời sập tối khá sớm. Chưa đến 4:00 chiều mà các sinh viên khác đã dùng xong bữa tối, sau đó giải tán khỏi căn-tin nhà trường.
Cả nhóm Giang Thành vừa nói chuyện, vừa di chuyển về khu ký túc xá.
Nhìn quang cảnh tối tăm xung quanh, Thẩm Mộng Vân lộ rõ vẻ lo lắng trên gương mặt: "Càng lúc, trời càng tối sớm."
"Mà bình minh càng lúc càng đến muộn." Tên mập tiếp lời.
"Đoán chừng vài ngày nữa, ban ngày sẽ vĩnh viễn biến mất. Cả thế giới này sẽ chìm vào màn đêm vĩnh cửu." Nhìn đèn đường kéo dài hai bên, Hòe Dật suy đoán.
Khung cảnh mờ nhạt ánh sáng lúc này đang tạo ra một cảm gác rất bế tắc, khiến bầu không khí giữa cả nhóm vô cùng ngột ngạt.
Xét theo những manh mối hiện có, Ma ăn tim vẫn chưa ra tay với bọn họ vào ban ngày. Có vẻ như nó chỉ có thể hành động vào ban đêm.
Nhưng sự cân bằng này rất có thể sẽ bị phá nát sau khi thế giới này chìm vào màn đêm vĩnh cửu.
Ma ăn tim sẽ không bị kiểm chế gì nữa, thỏa thích tàn sát tất cả mọi người.
Đương nhiên, với điều kiện là tất cả mọi người ở đây phải còn sống cho đến thời điểm đó.
Vừa đi, Vương Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tầng không bên trên giống như một lọ mực đóng kín, cũng không đơn thuần chỉ là tối đen, mà là... một sắc thái vẩn đục khó mà miêu tả rõ.
"3 ngày." Vương Kỳ hạ giọng.
Tên mập quay sang nhìn anh ta, nghỉ ngờ hỏi: "3 ngày gì?"
"Sau 3 ngày, thời gian ban ngày sẽ biến mất." Đối với tên mập, dường như Vương Kỳ có thể kiên nhẫn một cách rất đặc biệt. Khi nhìn về tên mập, ánh mắt của anh ta trông khác hẳn khi nhìn những người khác.
Khi ở thao trường bỏ hoang, Giang Thành đã chú ý đến chỉ tiết này.
"3 ngày..." Dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt của Cao Ngôn đột ngột khắc và bể bơi - tỗng cộng 3 địa điểm chưa đi. Mà 3 nữ sinh mất tích kia cũng đang trốn ở 3 khu vực ấy."
"Mọi người có từng suy nghĩ thử chưa? Ma ăn tim đều theo dõi chúng ta tại tòa nhà Y học trung tâm và thao trường bỏ hoang, nhưng không hề ra tay sát hại chúng ta." Giang Thành nhắc nhở: "Nó đã ra tay một vài lần, nhưng chỉ vẻn vẹn là ngăn cản chúng ta tìm manh mối chứ không phải giết chết chúng ta. Tại sao lại như vậy?"
Suy nghĩ kỹ một hồi, đúng thật Sư Hiểu Nhã chết là do con quỷ bên trong tòa nhà Y học giết; còn Văn Lương Sơn cũng thiệt mạng do nữ quỷ áo đỏ tại thao trường bỏ hoang ra tay.
"Vì vốn dĩ Ma ăn tim không thể trực tiếp giết chết chúng ta." Kẻ vừa lên tiếng chính là Vương Kỳ. Anh ta thản nhiên nói: "Chuyện mà nó có thể làm chính là đi theo chúng ta, rồi lợi dụng chúng ta để xử lý hết các nữ sinh viên đang lẫn trốn trong từng câu chuyện kinh dị."
"Mỗi khi có một nữ sinh viên bị giết, thời gian ban ngày của thế giới này sẽ rút ngắn đi một phần. Chờ nó giết sạch 5 nữ sinh viên đang náu mình trong các câu chuyện kinh dị kia, thì ban ngày sẽ hoàn toàn biến mất. Sau đó..." Vương Kỳ hăng hái quay đầu nhìn chằm chằm vào Giang Thành: "Nười chết tiếp theo chính là chúng ta."
"Nói đúng hơn, là những người còn sống sót trong nhóm chúng ta." Giang Thành bình tĩnh bổ sung.
"Chính xác."
Cuộc trò chuyện của hai người đã mở ra một mạch suy nghĩ mới cho cả nhóm. Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Trong nhiệm vụ lần này, yếu tố nguy hiểm chủ yếu xuất phát từ 2 bộ phận.
Một phần là do ma quỷ trong từng câu chuyện kinh dị.
Mà phần còn lại, mới chính là con Ma ăn tim kia.
Nhưng ma quỷ trong các câu chuyện kinh dị khó mà tiêu diệt hoàn toàn cả nhóm được. Trong khi đó, một khi tất cả các nữ sinh viên đang ẩn thân trong những câu chuyện ấy bị Ma ăn tim tìm ra và sát hại, thì Ma ăn tim sẽ chính thức trở thành một tồn tại kinh khủng tối thượng, tiêu diệt tất cả mọi sinh linh.
"Vậy, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?" Tên mập chăm chú hỏi.
Dù là Ma ăn tim hay những câu chuyện kinh dị trong ngôi trường, thì đối với tên mập đều như nhau cả. Bất cứ một yếu tố nào giữa 1 trong 2 đều dễ dàng chơi chết anh ta. "Quyển sổ tay trong nhà kho tại trung tâm hoạt động, mọi người còn nhớ chứ?"
Thẩm Mộng Vân gật đầu, sau đó kỳ quái nhìn sang Giang Thành: "Ý anh là, chúng ta sẽ tìm được quyển sách đối ứng với số hiệu kia trong chuyến đi thư viện đêm nay?"
"Quyển sách ấy là do chủ nhân của viện bảo tàng để lại. Xét theo các manh mối trước mắt, bên trong có lẽ là có ghỉ lại lai lịch và phương pháp để đối phó ma ăn tim." Giang Thành đáp. ...
Sau khi quay về ký túc xá, mọi người bèn tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị cho đợt hành động đêm nay.
Đúng 11:00 khuya, cả nhóm bèn lặng lẽ chuồn ra khỏi ký túc xá rồi tập hợp dưới một gốc cây cách đó không xa.
Xoay đầu nhìn về hướng ký túc xá, ai nấy đều chỉ trông thấy một cụm kiến trúc mơ hồ giữa màn đêm đen đặc.
"Đi thôi."
Có Giang Thành dẫn đường, cả nhóm bắt đầu tiến về phía thư viện.
Vào ban đêm, đại học Giang Đàm yên tĩnh đến mức dị thường. Dù không phải là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, nhưng việc đi giữa một sân trường yên tĩnh như hiện tại luôn tạo ra một cảm giác rất ớn lạnh.
Xa xa là một vài tầng lầu có ánh đèn sáng loe loét; nhưng nếu nhìn lâu, người ta sẽ chẳng hề có cảm giác an tâm nào, mà thay vào đó là càng cảm thấy rất quỷ dị.
Bởi vị, trông những ánh sáng đó không khác gì từng con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đúng như Viên Tiêu Di đã hình dung, thư viện nhà trường đã tắt hết cả đèn, hoàn toàn đen kịt vào ban đêm. Ngay cả khu vực cổng chính mà chẳng có gắn lấy bất kỳ một bóng đèn chiếu sáng nào.
Nhưng khi tiến gần đến, mọi người mới nhận ra một chỉ tiết kỳ quái.
Cửa chính thư viện là cửa kính, mà xuyên thấu qua lớp kính ấy - cả nhóm lại trông thấy một tấm bảng đen được dựng sát vào cánh cửa ở phía bên trong.