Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 740 - Chương 740: Lửa Lớn

Chương 740: Lửa lớn Chương 740: Lửa lớnChương 740: Lửa lớn

"Sau chuyện này, nhà trường cũng niêm phong luôn khu vực mượn sách tầng 4, tận dụng mấy giá sách cũ hoặc những thứ tương tự để cô lập đi khu vực từng bị hỏa hoạn.

Nhưng không lâu sau, khu vực tầng 4 liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái.

Đầu tiên là có học sinh trình báo rằng, trong lúc đi tìm tài liệu thì ngửi được mùi khét.

Còn có người nói, họ nghe được âm thanh sách vở bị di chuyển ở giá sách sau lưng gần đó, nhưng khi đi sang xem thử thì chẳng thấy một ai."

Nghe đến đây, Giang Thành bắt đầu mất kiên nhẫn dần.

Đến tận lúc này, hắn chỉ nghe Viên Tiêu Di kể lại những lời đồn, chẳng hề đáng tin chút nào. Thứ mà hắn cần ở thời điểm hiện tại chính là chứng cớ xác thực.

Không thì đêm nay, hắn sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Dường như cũng nhận ra mình dông dài, Viên Tiêu Di bèn giở giọng áy náy: "Đàn anh, anh đừng chê em nói dài dòng mà. Ý em muốn nói là... Có người nhìn thấy kẻ kia." Nói đến đây, giọng nói của Viên Tiêu Di đột ngột thay đổi.

Giang Thành ngẩng đầu nhìn cô: "Có người gặp được kẻ đó à?"

"Vâng, đúng vậy ạ." Viên Tiêu Di nhớ lại: "Lần này là một giảng viên vừa nhận việc tại trường không lâu. Trong lúc cô ấy tìm kiếm tài liệu, thì tình cờ lấy xuống một quyển sách."

"Chắc anh biết loại giá sách trong thư viện trường mà, đúng không?" Viên Tiêu Di vừa khoa tay, vừa giải thích: "Sau khi lấy quyển sách kia xuống, dãy sách vốn dĩ được sắp xếp chỉnh tề trên giá sách sẽ bị trống ra một khe hở.

Thông qua khe hở ấy, chúng ta có thể trông thấy được khu vực bên kia của giá sách.

Và cô giảng viên ấy... Cô ta trông thấy một người, nhưng cũng không phải là người, mà là... là một người vô cùng quái dị."

Câu nói này trông không hề logic, lại mâu thuẫn đầu đuôi, nhưng cũng vừa vặn tương hợp với thiết lập tính cách của "Viên Tiêu Di".

Khi phối hợp thêm với hành động vô cùng kỳ diệu này của cô ấy, Giang Thành nghĩ rằng cũng may là gặp ngay chính mình, còn nếu đổi bị cô ta lừa gạt ngay tức khắc.

"Tiêu Di." Giang Thành hạ giọng: "Đừng sợ, có anh ở đây."

"Đó là một người rất cao to, là đàn ông, có mái tóc màu vàng" Viên Tiêu Di nhấn mạnh: "Góc nhìn của cô giảng viên khi đó là nhìn thẳng, nhưng cũng không nhìn tới bờ vai của ông ta.

Mà phục trang của người đàn ông đó cũng rất kỳ quái. Gã mặc một chiếc áo choàng đen trùm toàn thân, tạo ra một phong cách rất lạ lẫm. Nói chung, gã ấy không giống chúng ta, mà cứ như mấy tay người nước ngoài trong phim ấy.

Người đàn ông kia cũng tìm tòi gì đó một hồi, hình như do không tìm ra quyển sách mình muốn nên cũng dừng động tác tìm kiếm lại. Nhưng động tác ngừng lại kia... rất cứng nhắc, trông vô cùng bất thường.

Đang trốn sau giá sách, cô giảng viên kia cũng không dám thở mạnh. Cô dám khẳng định rằng, trong ngôi trường này không hề có một người như vậy.

Nói cách khác, người đàn ông đó... e rằng không phải là người.

Thông qua khe hở của giá sách, cô giảng viên trông thấy người đàn ông ấy rảo bước đi xa, tiến vào một khu vực mà cô chưa từng biết đến.

Vâng... chính là khu vực đăng ký mượn sách"

Viên Tiêu Di hạ giọng: "Khu vực đăng ký mượn sách từng bị thiêu rụi... nay lại xuất hiện, ở đúng ngay vị trí cũ."

"Người đàn ông ấy băng qua cửa phòng đọc sách, sau đó bèn xoay người ngay vị trí tấm gương gắn tại khu đăng ký mượn sách, ngồi xuống chiếc ghế ở quầy trực ban.

Lần này, cô giảng viên ấy đã chính thức thấy được hình dáng chính diện của người đàn ông ấy.

Đó là một gương mặt đầy các vết rạn nứt và đen kịt.

Khó mà phân biệt được ngũ quan, vì dường như cả khuôn mặt ấy đã bị lửa lớn thiêu đốt qua. Chẳng những thế, có vẻ như cô ta còn trông thấy được vết bụi than bám lên các vết nứt, mà khi nhìn le lỏi qua các vết rạn nứt ấy thì còn có thể nhìn đến máu thịt đỏ tươi bên trong.

Người đàn ông ấy mặc áo choàng đen, trước ngực thì đeo một cây Thánh giá siêu to, hình như là loại làm bằng bạc.

Cây Thánh giá ấy được treo bởi một sợi dây xích màu đồng, đung đưa ngay ngực, tỏa ra một vầng sáng quái lạ giữa bóng tối.

Trong ánh mắt của người nhìn, vật ấy dường như không phải là đồ May mắn thay, không lâu sau thì người đàn ông đó và khu vực đăng ký mượn sách đều biến mất. Lúc này, cô giảng viên kia mới dám nhúc nhích. Cô chạy một mạch xuống khỏi tầng 4, để rồi sau đó mới phát hiện là trời bên ngoài đã tối đen."

Câu chuyện của Viên Tiêu Di đến đây là kết thúc, nhưng vẫn khiến Giang Thành tiếp tục suy nghĩ miên man.

Thông qua chiếc áo choàng màu đen kia, cùng với cây Thánh giá bạc kỳ quái ấy, Giang Thành đã có thể xác nhận được thân phận của người đàn ông này.

Chính là chủ nhân của viện bảo tàng dân gian, tiền thân của tòa thư viện nhà trường.

Cũng chính là chuyên gia trừ ma người ngoại quốc trong câu chuyện của quản lý Chu.

Giả sử những gì mà Viên Tiêu Di nói đều là chính xác, vậy đêm nay, kẻ mà bọn họ sắp phải đối mặt chính là người này.

"Tiểu Huệ có mách lại phương pháp để tìm ra người này hay không?" Giang Thành hỏi. Ắt hẳn thư viện cũng tương tự như thao trường bỏ hay hay tòa nhà Y học trung tâm, đều sở hữu cho riêng mình những điều cấm ky hay một bộ quy tắc nào đó.

Trông ánh mắt của Viên Tiêu Di hơi thất thần, dường như do cô đang nhớ lại gì đó. Một lát sau, cô gật gù, mở lời bằng giọng điệu hơi dè dặt: "Tiểu Huệ không nói cụ thể cho lắm. Cậu ấy chỉ bảo rằng, phải nhớ đến những chữ được ghi trên cửa chính. Nơi đó có manh mối."

"Vậy còn thời gian thì sao?"

"Lúc nửa đêm." Viên Tiêu Di bảo: "Vào 12:00 lúc nửa đêm, hãy đứng trước cổng chính thư viện. Về phần... về phần khi nào kết thúc, thì Tiểu Huệ không có nhắc đến."

So với hai lần trước, lần này có quá ít manh mối rồi. Chẳng những thế, câu chuyện kinh dị có liên quan đến tòa nhà thư viện lần này lại mang đến cho Giang Thành một dự cảm chẳng lành.

Quản lý Chu, cô gái đàn chị ở phòng y tế, còn cả Ma ăn tim đã xâm chiếm cơ thể Viên Tiêu Di - 2 người, 1 quỷ - đã kể lại một câu chuyện kinh dị rất dài dòng, cực kỳ rườm rà cho Giang Thành nghe.

Mà phiền phức ở chỗ, câu chuyện kinh dị của 3 người này còn có những chỉ tiết mâu thuẫn lẫn nhau nữa.

Theo những gì mà quản lý Chu từng nói, vị chuyên gia trừ ma kia đã chết rất yên bình, trông cứ như ngủ say rồi ra đi. Nhưng bên trong câu hoạn.

Không chờ Giang Thành tra hỏi, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.

Là tên mập gọi đến.

Giang Thành vô thức nhìn ra bên ngoài rừng cây. Thông qua khe hở của lá cây, hắn trông thấy nhóm tên mập đang ở đấy. Hơn nữa, dường như bọn họ đang lời qua tiếng lại gì đó, tựa như đang cãi nhau vậy.

"Đàn anh." Viên Tiêu Di nháy mắt: "Nhóm bạn của anh... hình như đang làm ầm ï gì đó."

"Haiz..." Giang Thành thở dài một hơi, mấy máy môi, hé lộ một nụ cười cay đắng: "Chắc chắn là vì chuyện kia. Trong số bọn họ, có người không đồng ý chuyện anh giúp em. Họ cho rằng, việc này quá nguy hiểm, không đáng phải liều mạng."

Cũng không để Viên Tiêu Di kịp phản hồi, Giang Thành nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: "Tiêu Di! Lúc anh không có mặt, em phải biết tự chăm sóc bản thân cẩn thận, đừng để anh lo lắng vì em."

"Em... em biết rồi, đàn anh" Viên Tiêu Di cúi đầu, nói giọng lí nhí.

Nói xong, Giang Thành bèn rảo bước tiến ra ngoài rừng cây.

Mới vừa ra khỏi đó, hắn đã trông thấy tên mập đang kích động nói gì đó. Hòe Dật đứng cùng phe với tên mập, đối mặt với Cao Ngôn.

Thẩm Mộng Vân thì đứng giữa hai nhóm, lúc thì nói chuyện bên trái, khi thì phân trần bên phải. Rõ rằng, cô đang đứng ra khuyên can hai phe.

Tạm thời không thấy Vương Kỳ, chẳng rõ anh ta đi đâu.

"Ổn ào gì thế?" Giang Thành bước ra ngoài, hỏi cả nhóm.

Thấy Giang Thành tiến ra, tên mập mới dần hòa hoãn lại, còn Hòe Dật thì lập tức giải thích: "Anh Giang, vừa nãy Cao Ngôn định đi vào trong kia đấy. Anh ta muốn nghe xem hai người đang nói chuyện gì. Tôi và anh Phú Quý muốn ngăn cản, còn anh ta cứ muốn mạnh mẽ xông vào."
Bình Luận (0)
Comment