Chương 739: Ai đang nghịch ngợm?
Chương 739: Ai đang nghịch ngợm?Chương 739: Ai đang nghịch ngợm?
"Tất cả mọi người đều nghỉ ngờ Tiểu Dao bị hù dọa mà thôi; đây đều là ảo giác của cô ấy, hoặc do cô ấy gặp phải ác mộng mà thôi.
Nhưng từ khi tìm ra quyển sổ tay kia trong túi xách của Tiểu Dao, thì cả giảng viên, bạn bè và bên bác sĩ đều sững sốt."
Viên Tiêu Di hít sâu một hơi, nhìn Giang Thành rồi hạ giọng nói: "Ở mặt trên quyển sổ, có một dấu bàn tay đen kịt. Đó không phải kiểu vẽ lên, mà tựa như... như quyển sổ ấy từng bị một bàn tay cháy khét cầm qua. Năm ngón tay hiện ra rất rõ rệt, lại dính tro tàn màu đen.
Không ai dám nói thông tin này cho Tiểu Dao biết, sợ cô ấy bị kích thích rồi xảy ra chuyện không hay. Nhưng lúc đó, ai nấy đều hiểu rằng, mọi chuyện e là không đơn giản như vậy.
Chờ đến khi Tiểu Dao ổn định cảm xúc, giảng viên tâm lý mới thử trò chuyện cùng cô. Sau khi dựa vào những gì mà Tiểu Dao kể lại, bọn họ đã vẽ ra được một bức bản đồ."
Viên Tiêu Di giải thích: "Chính là phòng đọc sách và nơi đăng ký mượn sách mà cô ta đã nhắc đến trước khi ngất xỉu đó, cùng mấy chiếc bàn ở xung quanh."
Giang Thành đại khái đoán ra được bọn họ muốn làm gì. Bởi vì tầng 4 thư viện nhà trường đã đóng kín từ lâu, thế nên Tiểu Dao chắc chắn không biết khu vực bên trong đó có hình thù thế nào.
Mà nếu tấm bản đồ được vẽ ra dựa theo ký ức của Tiểu Dao có cách bày trí tương tự như khu tầng 4 thực sự, vậy ở một mức độ nào đó thì những gì mà Tiểu Dao nói là đáng tin.
Tầng 4 thư viện quả thực che giấu một ít bí mật không thể để người biết.
"Quá trình trao đổi vẫn khá thuận lợi." Sau đó, Viên Tiêu Di nói bằng một giọng khá kỳ quái: "Điều khiến thầy tâm lý bất ngờ chính là, ký ức của Tiểu Dao về đêm hôm ấy vẫn rất rõ ràng. Thậm chí, còn có thể đánh dấu chỉ tiết về vị trí ngồi của những người kia.
Theo kinh nghiệm của thầy, đây không giống như một giấc mơ.
Vì tầng 4 thư viện đã đóng cửa lâu nay, một vài giảng viên trẻ còn không rõ bên trong thế nào nữa. Thế là, giảng viên tâm lý ấy bèn cầm theo tấm bản đồ vừa vẽ, đi tìm quản lý thư viện.
Vừa nhìn đến tấm bản đồ, ông lão ấy đột nhiên run rẩy. Sau đó, bằng giọng điệu chất vấn, ông hỏi người giảng viên kia là kẻ nào dám cho phép mở ra khu vực tầng 4 thư viện đó?
Tiếp theo, giảng viên tâm lý ấy bèn kể cho lão quản lý thư viện về chuyện của Tiểu Dao, sau đó hỏi rằng chẳng lẽ ở khu vực tầng 4 kia đã từng xảy ra tai nạn gì nghiêm trọng à?
Cũng không rõ hai người ấy đã nói gì với nhau, nhưng rốt cuộc người quản lý già đã chịu mở miệng. Ông bèn kể cho người giảng viên kia nghe một chuyện đã xảy ra cách đây rất nhiều năm.
Khi ấy là lúc thư viện mới được thành lập, tầng 4 vẫn được mở rộng để nhiều người sử dụng.
Vì sách vở trên tầng 4 rất đa dạng, phân loại cực kỳ phức tạp, nên người ta bèn lập ra một nơi đăng ký mượn đọc ở tầng 4, cũng chính là... là vị trí tương ứng bên trong tấm bản đồ này.
Những chiếc bàn kia cũng thực sự tồn tại, người quản lý già nhớ rất rõ ràng.
Nhà trường còn cố ý sắp xếp một người giảng viên lão thành sắp về hưu đến phụ trách tầng lầu ấy.
Ngày thường, không có quá nhiều người đến nơi đó, nên công việc khá an nhàn. Bên cạnh đó, người giảng viên cao tuổi kia cũng đã yếu rồi, nên phân công công tác thế này cũng là một phương pháp quan tâm mà nhà trường dành cho cô.
Nhưng dần dần, người giảng viên ấy bắt đầu thấy có gì đó là lạ. Lúc trực ban buổi tối, cô thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ quái, cứ như có ai đó đang tìm sách vậy.
Nhưng khi đích thân đi tìm, thì cô chẳng thấy gì ở mấy khu vực đằng sau giá sách cả.
Kỳ quái hơn chính là, những quyển sách tương ứng trên giá sách ấy lại bị đảo lộn đôi chút.
Ban đầu, cô còn tưởng là có đám sinh viên nào đó nghịch ngợm, thế nên chẳng thèm để ý đến. Nhưng càng lúc, tình hình càng ác liệt hơn.
Từ từ, lại có sách bị ném thẳng xuống mặt đất. Thậm chí một lần nọ, có cả một giá sách bị đẩy ngã xuống sàn phòng.
Người giảng viên ấy không thể nhịn được nữa, thế là gọi các giảng viên khác thuộc biên chế thư viện đến đây. Sau khi đóng cửa tầng 4, mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, lần mò từng góc khuất một, nhưng rốt cuộc cũng chẳng tìm ra được bất cứ tên sinh viên nào.
Nhưng lúc đó, chợt có người nhận thấy điều gì đó bất ổn. Cũng không nói rð đc là †ai sau nhưng †ám lai rằna. eau khi đóna kín ta tầna 4 thì nhiệt độ bên trong đã giảm xuống rất nhanh.
Cứ như thể, mọi người tự giam mình vào một kho lạnh vậy.
Tiếp theo, trong quá trình đi tìm người, ai nấy đều có cảm giác là mình đang bị một kẻ nào đó nhìn chằm chằm.
Đó không phải là ánh nhìn quang minh chính đại, mà chính là nhìn trộm. Tựa như, có một đôi mắt nào đó đang nấp sau giá sách, xuyên qua kẽ hở của từng quyển sách, mà nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người vậy.
Tuy nhiên, cả đám người vẫn không tìm ra được đối phương.
Ánh mắt quái lạ kia dường như đến từ bốn phương, tám hướng.
Có người bèn âm thầm khuyên vị giảng viên quản lý khu vực đang ký mượn sách rằng, cứ báo cáo chuyện này cho Ban giám hiệu nhà trường biết, sau đó xin nghỉ phép một ngày thôi. Chờ điều tra ra kết quả chuyện này thì tính tiếp.
Cô giáo kia cũng đồng ý như vậy, bảo rằng sẽ về thu dọn đồ đạc rồi xin nghỉ phép, ngày mai sẽ không đến đây.
Nhưng ai mà ngờ, cuối cùng... Cuối cùng vẫn để xảy ra vấn đề."
Viên Tiêu Di lắc đầu thở dài, dùng giọng điệu tiếc nuối kể tiếp: "Ngay buổi tối đó, thư viện bị hỏa hoạn. Điểm lửa xuất phát từ tầng 4; người giảng viên cao tuổi kia không chạy kịp, bị thiêu chết bên trong.
Mà sau khi dập tắt lửa, từng điểm kỳ quái của hiện trường cũng dần được bộc lộ ra.
Tuy thế lửa rất mạnh, nhưng chỉ tập trung ở mỗi bàn đăng ký mượn sách và khu vực hạn hẹp xung quanh. Trong khi đó, những giá sách cùng mấy thứ trang hoàng bằng gỗ khác ở cùng tầng gần đó lại chẳng hề mảy may tổn hại gì.
Đương nhiên, chuyện đáng sợ hơn chính là thi thể của người giảng viên cao tuổi kia."
Nói đến đây, Viên Tiêu Di dừng lời một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thành bằng một ánh mắt kỳ quặc, bảo: "Người ta phát hiện ra thi thể của cô ấy ở mặt sau chiếc ghế của vị trí đăng ký mượn sách. Thi thể ấy ngồi vững vàng trên ghế, hai cánh tay đặt trên hai tay vịn ghế, còn cả người đã bị đốt tàn tạ rồi.
Nhưng chiếc ghế mà cô ấy ngồi thì chẳng hề bị tổn hại gì. Đó chính là một chiếc ghế làm bằng gỗ nha!"
Giọng điệu của Viên Tiêu Di dồn dập dần, ngay cả tròng mắt nhìn về Giang Thành cũng run rẩy hẳn: "Đàn anh, anh có tưởng tượng được không? để lại một cái xác cháy khét, mà cái xác ấy lại... lại cứ ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ, tựa như đang chờ đợi người khác đến gặp mình."
Nghe đến đây, Giang Thành lập tức nhớ đến chiếc ghế từng phát ra âm thanh ma sát trong câu chuyện của Tiểu Dao.
Và cả cái "người" vô hình cùng mùi khét lẹt toàn thân ngồi trên chiếc ghế ấy.
"Quả thực là rất kỳ quái." Giang Thành vuốt cằm, tỏ vẻ mình rất quan tâm câu chuyện: "Nếu xét theo lẽ thường, nạn nhân chết cháy sẽ phải giấy giua kịch liệt trước khi chết vì quá đau đớn, mà da cùng cơ bắp cùng co rút lại sau khi cháy khét. Vì lẽ đó, đa phần cơ thể sẽ bị vặn vẹo nghiêm trọng.
Tương tự, bản thân nạn nhân cũng đã chết trước khi bị cháy khét."
Một mạch suy đoán vừa phải và hợp lý sẽ giúp tiêu trừ phần nào lòng nghỉ ngờ của Viên Tiêu Di đối với Giang Thành. Dù sao đi nữa, khi đối phương đã bắt đầu nghỉ ngờ mình, Giang Thành cũng thầm biết chừng mực.
"Đàn anh." Ánh mắt của Viên Tiêu Di dường như lấp lánh ánh sáng: "Anh thực là học nhiều hiểu rộng nha."
"Tiêu Di, em nói vậy khiến anh thật xấu hổ. Giá mà anh hiểu biết nhiều hơn, thì có lẽ..." Giang Thành mấp máy môi, giọng nói cũng nghẹn dần: "... Có lẽ Tiểu Lâm hay Tiểu Đình đã không phải thiệt mạng."
"Đàn anh, đây không phải lỗi của anh. Anh không được tự trách mình như thế!" Nghe Giang Thành nói vậy, Viên Tiêu Di vội vàng khuyên nhỉ, trông còn khá đáng yêu đây này.
Giang Thành chà hai bàn tay vào mặt; một lát sau, khi thẻ tay xuống thì viền mắt của hắn cũng đỏ hoe.
"Anh biết rồi, Tiêu Di. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Em kể tiếp đi." Thở một hơi thật dài, Giang Thành chậm rãi nói.