Chương 738: Ký hiệu
Chương 738: Ký hiệuChương 738: Ký hiệu
"Dù Tiểu Dao có ngốc, thì cũng biết bản thân đã gặp phải thứ không sạch sẽ rồi. Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn, cô ấy đã bị mất quyền khống chế cơ thể.
Trong lúc đang rối rắm chẳng biết làm sao, cô lại nghe thấy một âm thanh khác, một dạng âm thanh ma sát rất chậm, rất chậm.
Nó cứ như một thanh dao cùn, dần dần cắt vào hệ thần kinh của cô.
Vâng... Nó xuất phát từ nơi đăng ký mượn đóc sách đấy.
Một giây sau, Tiểu Dao bắt đầu thở dốc, còn đồng tử trong mắt thì trợn trừng lên. Dù không thể nghiêng đầu quan sát, cô cũng tự hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Chính là chiếc ghế kia... Chiếc ghế kia đang tạo ra âm thanh ma sát với mặt đất.
Có người chạm vào chiếc ghế ấy!
Mà không phải! Vốn dĩ chiếc ghế kia vẫn luôn có một người ngồi đó, chỉ do Tiểu Dao không thể trông thấy mà thôi.
Không lâu sau, suy đoán của cô ấy đã được kiểm chứng. Tiểu Dao nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Mỗi bước đi lại rất nặng nề, chậm chạp. Vừa nghe qua là có thể đoán được, đây là một kẻ cao to đến mức dị thường.
Cô ấy bèn liều mạng muốn cướp lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng về cơ bản là vô dụng mà thôi...
Két két...
Có một cánh cửa mở ra.
Da mặt của Tiểu Dao cũng co giật nhẹ.
Cô ấy cảm nhận được rõ ràng, một cái gì đó rất tởm lợm đang tiến gần đến cô. Thực thể khủng khiếp nào đó đang từ nơi đăng ký mượn sách đã xuất hiện rồi.
Nó là cái gì, cô không biết, cũng không dám đoán.
Đùng...
Đùng...
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, dọc theo phương hướng của bọn họ. Tiểu Dao liều mạng tự an ủi lấy mình, rằng có lẽ cô không phải là mục tiêu của nó. Dù sao đi nữa, nơi đây còn rất nhiều người. Tuy vậy, cô ấy cũng tự hiểu, đây chỉ là một ý nghĩ tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng nếu không làm thế, cô sợ mình sẽ ngất xỉu ngay, hay thậm chí là đột tử vì quá hoảng sợ.
Rốt cuộc, tiếng bước chân đòi mạng ấy dường như đã dừng lại. Cô ta có thể xác định, thực thể kia đang đứng cạnh cái bàn đầu tiên.
Còn cô ấy ngồi ở chiếc bàn thứ 3.
Kể từ khi thứ đó đến gần, cô ngửi được một dạng mùi khét lẹt nồng nặc. Nó cứ như là kiểu thịt bị đốt cháy vậy, ngửi một hồi thì cảm giác dịch dạ dày trong bụng cứ trào lên cổ họng liên tục.
Cùng lúc đó, chợt có tiếng xích sắt ma sát vang lên, tạo ra từng loạt âm thanh lanh lảnh.
Tiểu Dao hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc nó là thứ gì hay hình dáng gì. Thực thể này đã thoát khỏi phạm trù nhận thức của cô rồi.
Nhưng không lâu sau, cô chẳng còn tâm tình gì để tưởng tượng nữa, vì thứ đó lại bắt đầu di chuyển. Nó tiến đến chiếc bàn thứ hai, cách cô... không quá 5 mét.
Mùi thịt cháy khét gần như đủ để khiến cô ngất xỉu vì ngộp.
Tiểu Dao có thể cảm giác được, mình dần dần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể rồi. Đầu ngón tay của cô đã có thể nhúc nhích nhẹ.
Nếu cho cô đủ thời gian, cô sẽ có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Đáng tiếc thay, cuộc đời làm gì có hai chữ 'nếu như', mà chỉ có kết quả mà thôi.
Hối hận, lo lắng, sợ hãi, bất lực... Hàng chục loại tâm tình tiêu cực đan xen lẫn nhau, triệt để khiến cô gái chưa trải sự đời này rơi xuống miền tuyệt vọng cùng cực.
Cô vẫn chưa đến 20 tuổi, vẫn còn ở độ tuổi xinh đẹp nhất của đời người. Cô vẫn chưa muốn chết...
Nước mắt tràn mi, chảy dọc theo gò má mà rơi lã chã xuống quyển sổ tay. Chữ trong sổ tay ướt đẫm, dần nhòe đi.
Ngay khoảnh khắc thực thể bốc lên cái mùi khét lẹt kia nhấc chân, nện từng bước nặng nề mà tiến gần đến chiếc bàn mà Tiểu Dao đang ngồi, cô cũng đã từ bỏ việc giãy giụa.
Cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại.
Moi thứ đầu kết thúc cä rầi . Nhưng bỗng nhiên, cô trợn trừng hai mắt lên. Bởi vì, có một bàn tay nắm lấy tay trái của cô. Chính là người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh. Cô vẫn nhớ, đó là một chàng trai mặc áo măng-tô dài màu đen.
Một giây sau, bàn tay kia giật mạnh, kéo cô từ trên ghế ngã xuống mặt đất. Sau khi ngã xuống, Tiểu Dao cũng không để ý đến cảm giác đau đớn bất ngờ này, mà thay vào đó là rất vui mừng vì mình đã có thể kiểm soát lại cơ thể.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là chạy, chạy khỏi nơi này. Tuy nhiên, dù đã có thể cử động tay chân nhưng chúng vẫn còn rất chậm chạp, tựa như mới bị rã đông vậy. Phỏng chừng, còn chưa kịp chạy vài bước thì cô đã bị thực thể kia tóm lấy rồi.
Thế là, cô ấy quyết đoán cúi đầu bò xuống gầm bàn.
Ngay sau đó, cô đột nhiên nhớ ra. Quyển sổ tay của mình vẫn còn trên bàn cơ mà. Nếu bị thứ đó phát hiện, vậy nó chắc chắn đoán ra là chiếc bàn này vẫn còn có một người.
Ngay lúc Tiểu Dao chẳng biết phải làm sao, quyển sổ tay ấy lại bị ai đó ném thẳng xuống gầm bàn. Vẫn là bàn tay kia, hay nói đúng hơn là thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh kia ném xuống.
Nhưng lần này, nhờ vào góc nhìn mà cô có thể trông thấy rõ, trên ống tay áo của chàng trai kia có thêu một ký hiệu màu vàng.
Trong vô thức, cô cũng muốn kéo anh ta trốn xuống phía dưới bàn. Nhưng khi chưa kịp hành động, thì tiếng bước chân nặng nề kia lại vang lên, sắp sửa đến gần nơi đây.
Dựa theo lẽ thường, khi đã trốn dưới gầm bàn thì Tiểu Dao chắc chắn sẽ thấy được đôi chân của đối phương, và cả đôi giày... Nhưng lúc này, cô chẳng trông thấy gì cả.
Ổ trước mặt cô, rõ ràng là đang có một thực thể đáng sợ đứng đấy. Cái mùi khét lẹt nồng nặc kia dường như đã hội tụ thành vật chất thực luôn rồi,
Nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy.
Tiểu Dao che miệng lại, ngừng thở, để rồi vào khoảnh khắc tiếp theo - cô trông thấy một hình ảnh mà cả đời này chẳng thể nào quên.
Chàng trai trẻ tuổi vừa cứu cô ở chiếc bàn cạnh bên bắt đầu run rẩy đôi chân. Vài giây sau, đôi giày da mà anh ta đang mang bỗng rời khỏi mặt đất, giãy giụa trong lúc tăng dần độ cao. Cứ như thể, anh ấy đã bị ai đó tóm lấy đầu, nhấc lên khỏi mặt đất vậy.
Sau một tiếng hét thảm, cả người anh ta tóe ra từng ngọn lửa đỏ. Cả người anh ấy cứ như bị tắm xăng, cả cơ thể hoàn toàn bị lửa đỏ nhấn chìm. Từng tiếng nổ lốp đốp vang vọng, lại có cả từng giọt chất lỏng cứ như mỡ người nhễu nhão chảy xuống mặt đất, để rồi sau đó cũng bị thiêu cháy theo.
Thực thể khủng khiếp kia có vẻ như vẫn chưa nguôi giận. Một vài người trên những chiếc bàn khác cũng bắt đầu bị thiêu cháy; tiếng rít chói tai của nó và bọn họ liên tục hành hạ hệ thần kinh của Tiểu Dao.
Cô liều mạng che kín lỗ tai, muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng này.
Mười mấy người bị thiêu sống cùng một lúc - hình ảnh quỷ dị và đáng Sợ này tạo ra sự ám ảnh cực kỳ nghiêm trọng cho Tiểu Dao. Rốt cuộc, cô không thể chịu đựng được nữa, ngã người sang một bên rồi ngất liệm đi."