Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Sổ Tay

Chương 737: Sổ tay Chương 737: Sổ tayChương 737: Sổ tay

"Thần bí học..." Giang Thành suy nghĩ nhanh, để rồi cũng đồng tình với cụm danh từ này.

Viên Tiêu Di vẫn giữ bộ dáng ngây thơ kia, còn phối hợp gật đầu bảo: "Đúng vậy, Tiểu Huệ nói thế đấy anh."

Thông qua sự thúc giục đầy thiện ý của Giang Thành, Viên Tiêu Di chậm rãi tỉnh táo lại, sắp xếp ngôn ngữ lần nữa rồi bắt đầu giảng giải cả câu chuyện.

"Từ xưa đến nay, cũng có một vài giảng viên trẻ tuổi âm thầm đồn đãi những câu chuyện kinh dị liên quan đến đại học Giang Đàm, bảo rằng phong thủy của tòa nhà thư viện không được tốt.

Tuy nhiên, lời đồn thì chuyện gì cũng nói được, vừa nghe qua thì khá là vô lý.

Do Tiểu Huệ cứ ru rú trong thư viện suốt ngày, nên bọn em bảo cậu ấy nghe ngóng thử xem.

Ngờ đâu, chỉ mới qua một khoảng thời gian, khi mà bọn em đều quên luôn chuyện này - thì Tiểu Huệ bỗng nhắn tin cho bọn em vào một buổi chạng vạng nọ. Cậu ấy bảo bọn em canh thời gian muộn xíu, rồi tập hợp ở nơi cũ..."

Nói đến đây, Viên Tiêu Di bỗng dừng lời. Một lát sau, cô mới hạ giọng giải thích: "Chính là... Chính là nhà kho bỏ hoang ở trung tâm hoạt động cũ kỹ kia. Đàn anh, em từng nói về nơi đó cho anh nghe rồi á."

"Ừ..." Giang Thành gật đầu, ý bảo mình vẫn còn nhớ.

"Và khi bọn em đến nơi, Tiểu Huệ đã đến trước rồi. Cậu ấy phấn khởi nói với bọn em rằng, cậu ta đã liên lạc với một đàn chị đã tốt nghiệp để rồi từ miệng bà chị ấy mà nghe được một câu chuyện kinh dị có liên quan đến thư viện nhà trường.

Cậu ấy còn nhấn mạnh với bọn em rằng, câu chuyện kinh dị này chắc chắn là chuyện có thật. Bởi vì, vụ đó dính dáng đến một người bạn của bà chị kia."

Ngừng vài giây, trông như Viên Tiêu Di đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cuối cùng mới nói tiếp: "Người bạn của bà đàn chị ấy có tên là Tiểu Dao, ở tại phòng ngủ sát vách của chị ấy. Cô ta cũng tốt tính, hay giúp người khác. Lúc ấy, nhà trường có tổ chức một hoạt động quyên góp sách vở tại thư viện, thế là Tiểu Dao chủ động đi báo danh, làm tình nguyện viên.

Hoạt động đã diễn ra rất thành công, có cả đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn. Mọi người vô cùng nhiệt tình; sự kiện ấy được vận hành đến tận chạng vạng tối.

Tiểu Dao chủ yếu là phụ trách phần ghi nhận đơn đăng ký quyên góp sách báo từ các giảng viên nhà trường và một vài nhân vật có địa vị trong xã hội. Sau đó, cô trợ giúp các nhân viên thư viện phân loại những quyển sách ấy ra.

Sau khi hoạt động kết thúc. Mọi người cùng nhau mang sách lên nhà kho của thư viện ở tầng 3, tiếp đó là mạnh ai nấy về.

Ăn tối xong, khi quay về phòng ngủ, Tiểu Dao mới nhận ra là quyển sổ tay của mình đã biến mất bặn tăm khi vừa mở cặp sách ra. Cô chỉ mở chiếc cặp này khi ở trong kho hàng tại thư viện, thế nên chắc chắn là quyển sổ tay đã rơi lại ngay đó.

Tiểu Dao nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ 8:30 tối.

Bình thường, thư viện sẽ đóng cửa lúc 9:00 đêm. Nhưng Tiểu Dao nghĩ rằng, vì hôm nay thư viện tổ chức sự kiện, nên các giảng viên trực thư viện sẽ không đóng cửa sớm như vậy đâu.

Quyển sổ tay ấy rất quan trọng với cô, đêm nay cần dùng gấp, thế nên Tiểu Dao vội rời đi phòng ngủ, chạy về phía thư viện.

Khi đến thư viện, cổng chính đã đóng lại rồi. Nhưng kỳ quái ở chỗ, tại một khu vực nào đó xa xa bên trong dường như vẫn còn sáng đèn.

Tiểu Dao bèn thử tiến gần đến cổng chính, dùng tay đẩy nhẹ... Ngờ đâu, cánh cửa lớn trước mặt lại mở ra.

Cửa không hề bị khóa.

Tiểu Dao thầm nhẹ nhõm, xem ra mình không quá xui xẻo ngày hôm này. Bên trong vẫn còn người ở lại, ắt hẳn là các giảng viên đang thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên, cô ta di chuyển về khu vực có đèn sáng, định bụng đánh tiếng với vị giảng viên kia, tránh trường hợp người ta không biết có người đến đây rồi khóa trái cổng chính thư viện để đi về.

Khi đến gần, cô mới nhận ra nguồn ánh sáng kia xuất phát từ khu vực nhà vệ sinh ở tầng một. Ở phía phòng vệ sinh nam, bên trong còn có tiếng nước chảy ào ào - có vẻ như vòi nước chưa được siết lại.

Cô ngượng ngùng đến gần rồi dừng chân tại một vị trí không quá xa. Tiểu Dao có thể mơ hồ trông thấy một ai đó đang ngồi xổm trong phòng vệ sinh, đưa lưng về phía cô.

Vì ánh sáng không quá rõ, ngay thời điểm ấy, cô không thể nhận ra đó là naười aiảng viên nào. Sau khi aoi vài tiếna. naười kia cfñna không hề trả lời cô.

Tiểu Dao bèn nhanh chóng nói rõ mục đích đến đây của mình. Tiếp theo, cô trông thấy phần cổ của đối phương cử động nhẹ, tự như là gật đầu, bảo rằng mình đã biết.

Thế là, Tiểu Dao nhanh chân chạy lên lầu, tìm món đồ đánh rơi của mình. Cô có cảm giác buổi tối hôm nay cứ lạ lạ.

Vào nhà kho rồi bật đèn pin lên, cô tìm ra công tắc bật đèn tại nơi này. Vừa bật đèn, Tiểu Dao đã trông thấy quyển sổ tay của mình rơi trên mặt đất.

Quyển sổ tay ấy đang nằm tại một vị trí rất dễ thấy.

Tiểu Dao nhặt quyển sổ tay lên, để rồi có cảm giác rất kỳ lạ.

Bởi vì, vị trí đánh rơi này nằm quá lộ liễu, trông không giống như rơi ra khỏi chiếc cặp của mình. Cứ như thể, có ai cố tình đặt nó ngay đây vậy.

Tiểu Dao cũng đột ngột giật mình với ý nghĩ vừa nảy sinh này. Cô bèn cất kỹ quyển sổ tay, định bụng rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng khi vừa ra khỏi nhà kho, cô bỗng rùng mình vì một cơn gió lạnh thổi ngang. Dường như nhiệt độ không khí đã giảm mạnh trong nháy mắt.

Chuyện càng khiến cô ấy cảm thấy kinh hãi hơn chính là, cô đã mở sáng tất cả các bóng đèn trên đường đi đến nhà kho. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đen kịt một màu.

Mọi ánh đèn trong hành lang... đều đã tắt ngấm.

Cả tòa nhà thư viện yên tĩnh một cách rất bất thường.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến vị giảng viên kia. Cô đoán rằng, liệu có phải vị giảng viên kia nghĩ rằng mình đã rời khỏi rồi, thế nên mới tắt đèn đi.

Ngay lúc đang suy nghĩ mông lung, bỗng có một âm thanh khác lạ nào đó vọng đến.

Từ cuối hành lang.

Giống như là... có người đang lật sách. Đó là âm thanh do trang giấy ma sát vào nhau rồi vọng lên, nghe rất chậm, nhưng lại khiến trong lòng cô cảm giác cực kỳ khó chịu.

Nhìn một hồi, Tiểu Dao chợt phát hiện nơi đó có ánh sáng hắt ra.

Có tiếng lật sách, lại có ánh sáng, vậy chắc chắn có người!

Tiểu Dao tỉnh táo cả người, lập tức chạy nhanh về huống đó. Dọc theo cầu thang, rốt cuộc cô đã tìm ra vị trí phát ra ánh sáng. Tiểu Dao chưa bao giờ gặp qua khu vực này trong tòa nhà thư viện từ trước đến nay. Phía trên có một vòng kính vây quanh, tạo nơi một không gian bán khép kinh. Có một chiếc bàn rất to với bề mặt màu đen tại nơi đây, trên mặt bàn là một ngọn đèn dầu.

Ngọn lửa trong chiếc đèn dầu nhảy bập bùng, khiến không gian cứ chập sáng chập tối.

Nhưng Tiểu Dao có thể thấy rõ, sau mặt bàn kia chẳng có một ai cả. Thay vào đó, nơi ấy có một chiếc ghế màu đỏ sẫm, với phần tay vị đã bị mài mòn cực kỳ nghiêm trọng. Hình ảnh ấy khiến người ta dễ cảm giác rằng, kẻ đã từng ngồi trên chiếc ghế này là một ông hoặc bà cụ rất già cỗi, sắp đến thời kỳ tắt thở vậy.

Trên bề mặt kính mờ căm, có 3 chữ 'Đăng ký mượn' được viết xiêu vẹo.

Cách nơi 'Đăng ký mượn' không quá xa, còn có vài cái bàn. Bàn được đính chặt vào tường, mà tại đó còn có một vài người ngồi ở đấy.

Có khoảng hơn 10 người.

Gồm các nam nữ thanh niên mặc áo khoác màu đèn, hay những người trung niên mặc đồ lao động với đôi giày dính đầy bùn đất.

Trên từng chiếc bàn đều có bày biện đèn dầu; ai nấy đầu cúi gằm mặt, đọc quyển sách trong tay mình - tư thế của tất cả mọi người đều giống hệt nhau một cách rất kỳ quái.

Dường như toàn bộ thế giới này chỉ còn mỗi một tiếng lật sách kia.

Một giây sau, cả cơ thể Tiểu Dao bắt đầu bị mất kiểm soát. Cô tiến gần đến nhóm người đọc sách kia, sau đó ngồi xuống cạnh một người trẻ tuổi nọ. Tiếp đến, cô lấy quyển sổ tay của mình rồi lật ra trên bàn, cúi đầu nhìn xuống."
Bình Luận (0)
Comment