Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 736 - Chương 736: Thần Bí Học

Chương 736: Thần bí học Chương 736: Thần bí họcChương 736: Thần bí học

Giang Thành mím môi, giọng điệu có chút bi thương: "Anh không muốn trông thấy bi kịch tái diễn."

Hình ảnh này rơi vào mắt của Viên Tiêu Di, khiến cô tựa như lại gặp được niềm hy vọng một lần nữa. Gương mặt vốn dĩ tái mét, nay lại trở nên hồng hào; cô nhớ lại: "Đàn anh, thư viện nhà trường và khu thao trường bỏ hoang kia cũng giống như tòa nhà Y học trung tâm vậy, những địa điểm ấy đều được cả ngôi trường này thừa nhận là một trong những nơi kỳ quái nhất.

Do thường xuyên đi thư viện đọc sách, nên Tiểu Huệ hiễu rõ nơi ấy hơn chúng em, thế nên lâu lâu cũng hay kể cho bọn em nghe vài câu chuyện liên quan đến nơi đó."

"Không như các thư viện nơi khác, thư viện trường đại học Giang Đàm có rất nhiều địa phương kỳ quái" Chần chừ đôi chút, Viên Tiêu Di nói tiếp: "Ví dụ, lúc 9:00 đêm là đóng cửa cả tòa nhà thư viện. Tất cả các giảng viên và sinh viên đều phải rời khỏi đó."

"Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, tòa nhà thư viện cũng không bật đèn vào ban đêm, cũng không phân công ai ở lại trực ban cả. Nghe đồn rằng, bên bộ phận bảo vệ nhà trường đều phân tán đi tuần tra các nơi khác, không hề ghé sang nơi đó."

Nhắc đến việc tuần tra ban đên, Giang Thành đột nhiên nhớ lại đêm qua, khi hắn gặp phải hai người bảo vệ kia ở khu thao trường bỏ hoang.

Đối với khu vực thao trường bỏ hoang ấy, bên phía bảo vệ còn dám đi ngang để quan sát đôi chút, nhưng đối với thư viện thì họ hoàn toàn né tránh à?

So sánh giữa hai bên, Giang Thành lại có một cái nhìn mới về mức độ kinh khủng của tòa nhà thư viện.

Dù sao đi nữa, nơi đây cũng chính là nguồn gốc của Ma ăn tim.

Viên Tiêu Di lại không nghĩ nhiều như thế; cô chỉ nói tiếp: "Đường nhiên, những chuyện này cũng chỉ được xem là kỳ quái mà thôi, nhưng... Nhưng việc tầng 4 thư viện bỏ trống không thì rất quái lạ."

Dường như sợ Giang Thành nghe không hiểu, Viên Tiêu Di lại cố sắp xếp ngôn từ một lần nữa, cuối cùng mới giải thích: "Đàn anh, có lẽ anh còn chưa biết. Trông bề ngoài, thư viện nhà trường chúng ta có vẻ rất lớn, nhưng bố cục bên trong lại cực kỳ phi logic, khó mà chứa nổi quá nhiều sinh viên cùng một lúc. điểm quan trọng, đa phần là không đủ chỗ ngồi.

Nhóm sinh viên bọn em và các giảng viên lão làng cũng thường xuyên đóng góp ý kiến lên ban giám hiệu nhà trường, nhưng lần nào lần nấy đều bị bọn họ viện cớ này nọ rồi từ chối."

"Ban giám hiệu bảo rằng, kiến trúc nơi đây đã quá già cỗi rồi, hệ thống chấm thấm nước của tầng 4 đã quá hạn sử dụng. Do đó, cần phải bảo trì bảo dưỡng xong thì mới có thể đưa vào sử dụng. Bọn họ cứ lặp đi lặp lại rằng, đã soạn thảo kế hoạch dự án xong cả rồi, bảo chúng em kiên trì chờ đợi."

"Cơ mà..." Viên Tiêu Di ngẩng đầu, nhìn Giang Thành bằng một ánh mắt đầy vẻ nghỉ hoặc: "Đã từng có một giảng viên lén nói em nghe, kể từ khi cô ấy vào ngôi trường này lần đầu tiên, thì ban giám hiệu cũng đã dự định trùng tu tầng 4 rồi. Tuy nhiên, dự án ấy vẫn cứ kéo dài đến hiện tại, chẳng hề tiến triển gì."

"Còn nữa..." Viên Tiêu Di hạ giọng: "Vị giảng viên ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp từ ngôi trường đại học này, đã tốt nghiệp hơn 10 năm rồi."

Giang Thành từng đến tòa nhà thư viện ấy. Không gian bên trong có cách bố trí đúng thực là kỳ quái; theo câu chuyện mà quản lý Chu giảng giải, đây chính là cách bố trí do Người Gác Đêm đề đạt.

Giang Thành nghĩ rằng, những gì mà quản lý Chu nói chính là sự thật.

Mà mục đích của việc bố trí như vậy, dĩ nhiên có liên quan đến Ma ăn tim.

Giang Thành đã sắp xếp mọi chuyện lại ngăn nắp trong tâm trí, nhưng bề ngoài thì chẳng có biểu hiện đặc biệt gì. Hắn chỉ gật gù nhẹ rồi hỏi: "Tiêu Di, nghe em nói vậy, thế tòa nhà thư viện kia có vấn đề gì à2"

Câu hỏi của hắn cực kỳ đúng chuẩn, không hề bị 'lạc trôi' vào bất cứ một chỉ tiết nhỏ nhặt nào, không thì dễ bị "Viên Tiêu Di" nhìn thấu được sơ hở.

"Đúng rồi, đàn anh, nếu chỉ đơn giản là bị rỉ hay thấm nước thì làm gì mà để chậm tiến độ lâu đến vậy? Dù sao đi nữa, phải sửa chữa xong tầng 4 thì nhà trường càng được nhiều lợi ích hơn cơ mà."

"Sau đó, vào một ngày nọ, Tiểu Huệ đã tìm đến chúng em sau khi trở về từ thư viện. Cậu ấy kín đáo mách với bọn em rằng, cậu ấy đã biết vì sao tầng 4 thư viện vẫn còn bỏ hoang đến ngày nay."

"Cũng không phải như nhà trường nói nơi đó bị rỉ nước hay cũ kỹ gì, mà do một vụ án từng xảy ra cách đây nhiều năm trước."

Nghe đến hai chữ vụ án, Giang Thành bỗng vô thức ngồi thẳng lưng đầu lên sóng.

Lời qua tiếng lại với Viên Tiêu Di lâu như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Giang Thành càng lúc càng rõ ràng hơn. Nếu cứ dây dưa mãi, hắn cũng sợ có biến cố phát sinh.

"Vụ án gì vậy em?" Giang Thành nghiêng đầu đi, thản nhiên hỏi.

"Đó là chuyện đã từng xảy ra cách đây rất lâu, cách đây vài chục năm, khi trường đại học Giang Đàm mới vừa thành lập." Viên Tiêu Di nhớ lại.

"Trước khi thành lập trường, tòa nhà ấy đã tồn tại rồi. Chỉ có điều, Tiểu Huệ cũng không rõ chức năng của tòa nhà ấy trước khi trở thành thư viện là gì.

Nói chung, sau đó thì tòa kiến trúc ấy đã được trao tay cho nhà trường sử dụng. Đồng thời, nhà trường cũng tận dụng tòa kiến trúc ấy mà cải tạo lại, tọa nên tòa nhà thư viện như bây giờ. À mà, Tiểu Huệ còn bảo, khi đó thư viện vẫn có tầng 4.

Ý em là, tầng 4 là có thể sử dụng."

Viên Tiêu Di nhấn mạnh,

"Nhưng vì do vị trí không quá thuận tiện, cũng khó vệ sinh thường xuyên, nên tầng ấy không trữ quá nhiều sách, còn người lên đó mượn sách đọc cũng khá ít."

Tựa như cô ta đang bõ ngõ gì đó để Giang Thành lưu tâm hơn, mà Giang Thành cũng giả vờ nghỉ hoặc, sau đó nhìn sang Viên Tiêu Di rồi tự nhiên hỏi: "Em biết ở đó lưu trữ sách thể loại nào không?"

"À..." Viên Tiêu Di nhớ lại: "Hình như có sách lịch sử, nhưng nghe Tiểu Huệ bảo, đó cũng không phải lịch sử chính thống, mà là kiểu dã sử khó mà khảo chứng được. Bên cạnh đó, dường như có vài loại sách văn học nước ngoài, có bìa sách màu đen, kiểu rất dày và nặng đấy."

Nhíu nhẹ mày, trông như Viên Tiêu Di đang cố tìm tòi trong trí nhớ: "Tiểu Huệ có kể nhiều loại lắm... Nhưng em không nhớ rõ."

Nghe đến đây, Giang Thành đột ngột rợn người. Cảm giác này cứ như có một thanh đao lạnh lẽo đang lia ngang làn da của hắn vậy.

Một giây sau, từ phương hướng tạo ra cảm giác lạnh lẽo này, Giang Thành bất chợt nhận ra Viên Tiêu Di đang dùng khóe mắt để kín đáo liếc mình!

Cô ta đang âm thần quan sát hắn.

Không!

Là đang thăm dò hắn... Nguy rồi...

Run nhẹ cả người, Giang Thành lập tức biết được, mình đã bị lộ tẩy.

Là sách.

Con nhỏ này chỉ tùy tiện nhắc nhẹ một câu, rằng tầng 4 thư viện chỉ lưu trữ một ít sách, nhưng hắn nghe ra được mùi tanh tưởi trong đó.

Trừ khi... hắn biết trước được một chút gì đó có liên quan đến sách, bằng không sẽ không hỏi như vậy,

Chuyện đã đến nước này, Giang Thành đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức tìm lời biện giải hay bù đắp. Một lát sau, Giang Thành quyết đoán mở lời.

Hắn quay đầu, nhìn Viên Tiêu Di bằng ánh mắt nghỉ hoặc, trên mặt thì biểu lộ kiểu bản thân đang vô cùng lo lắng. Tiếp theo, Giang Thành bèn thúc giục: "Tiêu Di, giờ không phải là lúc thừa nước đục thả câu. Em suy nghĩ kỹ lại xem, tầng 4 thư viện rốt cuộc là lưu trữ loại sách gì?

Miễn Tiểu Huệ có nhắc đến bất cứ chỉ tiết gì, em đều phải nói cho anh, nói anh nghe thật hoàn chỉnh. Biết đâu chừng, những chỉ tiết ấy sẽ có thể cứu mạng được đấy."

Nói xong câu này, trông Giang Thành dường như đang "tuột mood" không phanh. Giọng nói của hắn có phần yếu đi, dường như hơi hối hận: "Tiểu Lâm và Tiểu Đình đã không còn, một trong những nguyên nhân chiếm phần lớn chính là do chuẩn bị không đầy đủ. Giá mà... giá mà khi đó anh hỏi nhiều một chúc, có lẽ bọn họ sẽ không chết."

"Đàn anh." Dường như Viên Tiêu Di đột nhiên nhớ ra gì đó: "Em nhớ ra rồi. Tiểu Tuệ bảo rằng, giá sách ngoại văn ở tầng 4 có treo một tấm bảng hiệu, mà chữ trên đó cũng là chữ ngoại ngữ.

Sau khi dịch ra, hình như..."

Cô dừng lời một hồi, cuối cùng mới nói: "Hình như ghỉ là... Thần bí học."
Bình Luận (0)
Comment