Chương 735: Phòng đọc sách
Chương 735: Phòng đọc sáchChương 735: Phòng đọc sách
Trong lúc suy tư, Giang Thành còn thò tay vào túi, chậm rãi lấy ra một bức hình.
Dĩ nhiên, đây không phải do cô gái đàn chị kia tặng hắn.
Mà do hắn thừa dịp người ta không chú ý rồi trộm lấy, nhét nhanh vào túi mình.
Bởi vì, bức hình này rất đặc biệt.
Theo lời cô đàn chị từng nói, đây là bức ảnh chụp được trễ nhất, vào thời điểm quay chụp hiện trường - nơi Viên Tiêu Di té xỉu.
Viên Tiêu Di đã đến nhà kho kia rất nhiều lần, nhưng ngay lần cuối cùng ấy thì chẳng những tấm gương bị đập vỡ nát, mà người ta còn chụp được bức ảnh có 7 chiếc ghế kia.
Nhưng chỉ tiết hâp dẫn Giang Thành nhất chính là chiếc ghế ngã trên mặt đất, nằm gần vị trí của chiếc gương vỡ vụn kia.
Nếu hắn nhớ không lầm, chiếc ấy ấy đại biểu cho nhân cách chủ đạo của Viên Tiêu Di.
Nhưng bây giờ, chiếc ghế ấy lại ngã trên mặt đất. Dù cách nhau một bức hình, nhưng Giang Thành vẫn cảm giác nó đang lan tỏa đầy tử khí âm u, tựa như cô ta đã bị rút sạch đi linh hồn vậy.
Mà kế bên chiếc ghế ngã ấy, là một chiếc ghế trống rỗng.
Hình ảnh này dường như đang ám chỉ rằng, chiếc ghế trống không này đã thay thế đi vị trí của Viên Tiêu Di.
Một suy đoán táo bạo nhưng cũng không kém phần rợn gáy đang dần dần nổi lên khỏi mặt nước.
Cô gái Viên Tiêu Di hiện tại kia - kẻ mà gặp gỡ bọn họ mỗi ngày, cái cô nữ sinh viên yếu đuối ấy - rốt cuộc có còn là cô ta như đã từng hay không?
Hay chỉ là một cái xác đã bị đoạt mất linh hồn?
Bây giờ, liệu có phải thứ đang ẩn giấu bên dưới thể xác ấy chính là một gương mặt hoàn toàn xa lạ khác?
Trùng hợp thay, 3 chữ Ma ăn tim lại nhảy vào tâm trí của Giang Thành, giẫm lên từng sợi dây thần kinh của hắn. Trong phút chốc, dường như mọi nghỉ vấn đều có đáp án.
Ma ăn tim. tim" này đã nói lên đặc tính của con quỷ ấy, cũng tựa như bọn họ đã đặt các loại tên như 'quỷ bám đuôi'...
Đại diện cho nhân cách chủ đạo của Viên Tiêu Di e là đã bị ăn sạch rồi.
Còn 5 nhân sách thứ sinh kia đã chia nhau ra mà chạy trốn vào trong 5 câu chuyện kinh dị.
Bản thân Ma ăn tim không thể đơn độc chạy vào từng câu chuyện kinh dị kia để truy sát các cô gái ấy, thế nên mới giở trò lợi dụng bọn họ. Nó cải trang thành thân phận của Viên Tiêu Di, cung cấp tin tức cho bọn họ, từ đó mà bám đuôi bọn họ để đi giết chết những "người" còn lại kia.
Và Giang Thành cũng đại khái đoán được mục đích cuối cùng của Ma ăn tim. Đó chính là nó muốn hoàn toàn chiếm cứ thân thể của Viên Tiêu Di.
Tựu chung lại, những nhân cách đang trốn thoát kia vẫn là một dạng tai họa ngầm đối với nó.
Vừa đi vừa suy nghĩ, đến khi ngẩng đầu lên thì hắn đã đến gần khu rừng nhỏ.
Khác với lần trước, hắn đã biết rõ mình sắp đương đầu với thứ gì.
Kẻ chờ hắn trong khu rừng nhỏ kia chẳng phải là cô nàng Viên Tiêu Di yếu đuối, mà chính là Ma ăn tim - con quy đã từng giết chết vị chuyên gia trừ ma và nhóm Người Gác Đêm năm nào.
Và kỹ năng diễn xuất của đối phương thậm chí đã lừa gạt được cả hắn.
"Ai nấy đều là diễn viên nha..."
Cẩn thận thu hồi ảnh chụp, Giang Thành thở ra một hơi, sau đó vuốt nhẹ mặt mình rồi nhanh chóng thay vào một biểu cảm thân thiết, cuối cùng là chạy về phía rừng cây nhỏ.
Vừa xông vào khu rừng, hắn đã thấy Viên Tiêu Di đang đứng một mình nơi đó.
"Đàn anh!"
"Tiêu Di!"
Không đợi Viên Tiêu Di kịp lên tiếng, Giang Thành cũng nhanh chân nghênh đón, quan tâm nhìn cô: "Tiêu Di, đều do anh không tốt, khiến em phải lo lắng rồi. Vì có lớp, anh phải trốn học đến gặp em."
"Đàn anh, Tiểu Lâm thế nào rồi?" Nhìn Giang Thành, Viên Tiêu Di hỏi. Từ giọng điệu này, có thể cảm nhận được là cô đang rất lo lắng cho bạn thân của mình.
Nhưng biểu cảm của Giang Thành lại càng tinh tế hơn. Lúc mới gặp mặt ánh mắt của hắn rất nhiệt tình. để rồi châm rãi mờ nhat đi Nếu nhìn kỹ, còn có thể trông thấy một chút gì đó tự trách từ khóe sâu nơi đáy mắt: "Thật xin lỗi, Tiêu Di. Do anh không tốt, không thể cứu được Tiểu Lâm."
Giang Thành mím chặt bờ môi, lát sau mới nói tiếp: "Khi bọn anh đến tìm cô ấy, cô ấy đã..."
Nghe Tiểu Lâm gặp nạn, Viên Tiêu Di run nhẹ cơ thể, cuối cùng lại lảo đảo như sắp té xỉu, còn may là Giang Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: "Tiêu Di, em sao rồi?"
"Đàn anh, chuyện này không liên quan đến anh. Đầu là do em không tốt." Nước mắt tuôn trào dưới hai hàng mi của Viên Tiêu Di: "Nếu không do em đề nghị chuyện đó, nhóm Tiểu Lâm cũng không đi đến mấy nơi nguy hiểm như vậy, cũng sẽ không gặp nạn."
Chàng và nàng, kẻ xướng người họa rất lâu, cuối cùng mới dìu nhau ngồi xuống. Viên Tiêu Di hơi nghiêng đầu, có vẻ như sắp sửa tựa vào vai Giang Thành.
Giang Thành lặp tức giả trang thành một bộ dáng nam tử với khí thế có thể đảm đương mọi thứ, ưỡn thẳng lồng ngực, liên tục hứa hẹn với Viên Tiêu Di là mình chắc chắn cứu được những người bạn còn lại của cô.
"Tiêu Di." Giang Thành nhẹ nhàng vòng tay qua eo của Viên Tiêu Di, tạo nên một tư thế cực kỳ thân mật: "Đêm qua, em nghỉ ngơi thế nào? Em cứ như vậy, anh rất lo cho sức khỏe của em."
Viên Tiêu Di nhìn về phía Giang Thành, hốc mắt vẫn đỏ hoe vì nhòe nước mắt: "Đàn anh, đêm qua Tiểu Huệ đến tìm em."
Tiểu Huệ.
Manh mối tại thư viện đã bị đứt gãy khi điều tra đến Tiểu Huệ, không ngờ lúc này lại nhận được tin tức của cô ta sớm như vậy.
Giang Thành suy diễn liên tục trong đầu, nhưng ngoài mặt chẳng để lộ sơ hở gì. Trái lại, hắn còn nhìn Viên Tiêu Di bằng ánh mắt nghi hoặc: "Đúng vậy, đàn anh, chính là Tiểu Huệ."
Ánh mắt của Viên Tiêu Di mất dần tiêu cự, tạo nên một cảm giác như cô đang nhớ lại gì đó. Tuy nhiên, Giang Thành thầm hiểu rõ, con nhỏ nãy đang diễn.
Mấp máy bờ môi, Viên Tiêu Di hạ giọng bảo: "Cũng y hệt như trước đó, em chỉ có thể trợn tròn mắt mà nhìn và nghe. Thậm chí, em còn không rõ đó có phải là nằm mơ hay không.
Chuyện mà Tiểu Huệ nói rất kỳ quái. Cảm giác mà cậu ấy mang đến cho em tựa như rất lo lắng, còn liên tục ngoáy nhìn về sau lưng, hệt như có thứ gì đó đang bám theo vậy. Cậu ấy nói rằng, cậu ta đang ở trong thư viện nhà trường. Nhưng ngay lập tức, cậu ấy lại bảo chốn đó không phải là thư viện."
Nói đến đây, nét mặt của Viên Tiêu Di trông rất cổ quái, mà giọng điệu của cô cũng toát lên đầy sự nghi ngờ.
"Cậu ta bảo, nơi đó trông giống một viện triển lãm hơn, mà vật trưng bày bên trong khá ly kỳ cổ quái, rồi trong bóng tối còn có thứ gì đó rất kinh khủng nữa.
Cậu ấy đang trốn sau giá sách trong phòng đọc sách ở tầng 4 thư viện, không dám tùy tiện di chuyển, cũng không dám phát ra âm thanh."
"Nhưng mà..." Viên Tiêu Di đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Giang Thành rồi hối hả cất lời: "Nhưng có lẽ đàn anh không hề biết rằng, về cơ bản là tầng 4 thư viện cũng không hề có phòng đọc sách gì cả. Cả tầng 4 ấy đều đang bỏ trống không!"
"Tiêu Di! Em đừng nóng vội. Từ từ nói anh nghe!" Giang Thành trấn an cô. Hắn cũng từng đến thư viện rồi, cũng nhớ kỹ phòng đọc sách nằm ngay tầng 1.
"Cậu ấy bảo rằng, nơi đó có một hốc tối, vừa vặn để một người nấp vào. Đó là do cậu ấy tình cờ phát hiện.
Nhưng cậu ấy không thể cầm cự lâu hơn được nữa. Bọn chúng đang đến gần cậu ấy, sắp sửa tìm ra cậu ấy!"
Vừa an ủi Viên Tiêu Di, Giang Thành vừa 'chiếu rọi tia sáng chính nghĩa' khắp toàn thân: "Anh sẽ đi cứu cô ấy! Nhưng Viên Tiêu Di này, anh cần biết rõ nội dung liên quan đến câu chuyện kinh dị đang vây khốn Tiểu Huệ. Em kể anh nghe xem, càng kỹ càng tốt.