Chương 747: Tầng ba
Chương 747: Tầng baChương 747: Tầng ba
Tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, khi lên đến tầng ba của thư viện, bọn họ sẽ "mất đi" đôi tai, không thể nghe thấy âm thanh của quỷ.
Còn tầng thứ tư thì là "mất đi" chiếc mũi, không thể ngửi được mùi khét trên người con quỷ.
Hơn nữa điều đáng sợ nhất là, những hạn chế này có thể được áp đặt chồng lên nhau.
Nói cách khác, khi đến tầng thứ 4, bọn họ sẽ mất đi thị giác, thính giác và khứu giác cùng một lúc.
Không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi.
Vậy làm thế nào để bọn họ có thể tránh khỏi sự truy sát của quỷ?
Há chẳng phải là ngõ cụt sao?
Nhưng rất nhanh, Giang Thành liền bình tĩnh lại, trong nhiệm vụ sẽ không xuất hiện cục diện chết chắc, tưởng chừng như là bế tắc, nhưng trong này nhất định sẽ có đường sống.
Điều đầu tiên Giang Thành nghĩ đến là, liệu đường sống trong nhiệm vụ, có phải là trước khi lên đến tầng bốn, phải kết thúc nhiệm vụ này hay không, như vậy con quỷ ít nhất sẽ để lại một chỗ sơ hở.
Nhưng rất nhanh, Giang Thành đã bác bỏ suy đoán này trong lòng, bởi vì tương tự như khi hắn phủ định Cao Ngôn.
Nếu không lên được tầng bốn của thư viện, vậy thì sẽ không thể tìm thấy chỗ mượn sách đã bị đốt cháy, chứ đừng nói đến việc tìm thấy Tiểu Huệ đang trốn bên trong, cũng như cuốn sách kia.
Thế thì việc bọn họ đến thư viện sẽ là vô nghĩa.
Sau hai lần tiếp xúc, Giang Thành cũng nhận ra rằng ngoài những hạn chế áp đặt lên bọn họ, bản thân con quỷ cháy xém, không có gì đặc biệt.
Thay vì nói là một con quỷ, thì trông nó giống một người di chuyển chậm chạp hơn.
Nhưng Giang Thành cũng biết rõ, sự chậm chạp này chỉ biểu hiện trong quá trình tìm người, về phần sau khi thực sự tìm được người rồi, chỉ sợ là quỷ mới lộ ra bộ mặt thật đáng sợ.
Trong trí nhớ của Viên Tiêu Di, có một nữ sinh từng gặp phải quỷ trên tầng bốn của thư viện, cô từng tận mắt chứng kiến con quỷ thiêu chết hơn chục người.
Nếti như mêt trona những Naườồi Gác Đêm không hv einh mand eếna của mình để cứu giúp, chỉ sợ là kết cục của cô ấy cũng sẽ như vậy.
Vì vậy... tầng 4 của thư viện mới là phần quan trọng nhất, đồng thời cũng là nơi bọn họ nhất định phải đến trong chuyến đi này, không thể tránh được.
Hơn nữa bọn họ cũng nhất định phải đối mặt với sự truy sát của lệ quỷ gần như bất khả chiến bại này ở tầng bốn.
Đường sống... rút cuộc ở đâu?
Khi Giang Thành đang suy nghĩ, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một tin nhắn, là của Hòe Dật gửi đến, nội dung cũng rất đơn giản.
Nói với hắn rằng quỷ đã rời đi, bảo hắn đến tập hợp cùng mọi người.
Giang Thành nhìn tin nhắn, do dự một lát, mấy giây sau mới gửi một tin nhắn cho tên mập, sau khi nhận được tin nhắn trả lời tương tự, Giang Thành mới nhẹ nhàng đứng dậy, từ sau giá sách rời đi.
Sau khi rẽ vài góc, thì nhìn thấy bọn người tên mập đang ở một khu vực tương đối rộng rãi, mấy người tụ tập lại với nhau, dường như đang thảo luận điều gì đó.
"Anh Giang." Cao Ngôn nhìn thấy Giang Thành, vội vàng tiến lên chào hỏi: "May mà nhờ có anh nhắc nhở, hiện tại chúng ta mới không sao."
"Anh đã quá lời rồi." Giang Thành trả lời.
"Cám ơn anh, anh Giang." Thẩm Mộng Vân cũng đi tới cảm tạ Giang Thành, sau đó tựa hồ nhớ lại một màn cách đây không lâu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Ai có thể ngờ rằng con quỷ này lại ẩn thân rồi, không, có lẽ là... có lẽ là chúng ta không thể nhìn thấy nó mới đúng."
Sau đó, Cao Ngôn lại nhìn Vương Kỳ, phát hiện đối phương không có ý phản đối, liền nói cho Giang Thành kết quả vừa rồi thảo luận.
Đó là một phỏng đoán về câu chuyện ngụ ngôn kia.
Giang Thành nghĩ tới được, thì bọn họ cũng nghĩ tới.
Mỗi khi lên trên một tầng, sẽ cướp đi một loại giác quan của bọn họ, chờ khi lên đến tầng 4, mới là lúc con quỷ này đáng sợ nhất.
Cũng là thời điểm nguy hiểm nhất trong nhiệm vụ này.
"Anh Giang." Cao Ngôn lộ ra vẻ mặt rất chân thành, nhìn Giang Thành khách khí hỏi: "Về đường sống trong nhiệm vụ lần này, anh có ý kiến gì không?"
"Hiện tại vẫn chưa." Giang Thành nói: "Nhưng sẽ không xuất hiện nhiệm vụ nào là chết chắc, cho nên tôi nghĩ tiếp theo, chỉ cần chúng ta để tâm hơn mêt chút. là cá thể tìm ra manh mối" Cao Ngôn hùa theo nói: "Lời của anh Giang rất có lý."
Tên mập và Hòe Dật đã sớm không vừa mắt với lão già này, trước đây anh ta nào có thái độ như vậy.
Vương Kỳ dời tầm mắt từ xa xăm nhìn lại, chậm rãi nói: "Có nói chuyện nữa, cũng sẽ không có kết quả, tranh thủ thời gian lên trên."
Cả nhóm người tìm được cầu thang dẫn lên tầng ba, trên cầu thang có một cánh cửa đang mở, Thẩm Mộng Vân giải thích: "Vừa rồi cánh cửa này là đóng lại, tôi nghe thấy tiếng bước chân của quỷ, cuối cùng chính là biến mất ở gần đây."
Rất hiển nhiên, cũng giống như trước đó, sau khi con quỷ tìm kiếm một vòng, không tìm thấy ai, bởi vì hạn chế của thời gian đồng hồ cát, cho nên chỉ đành lên tầng 3.
Chính là lên từ cầu thang này.
Men theo cầu thang được vài bước, liền nhìn thấy một tấm bảng gỗ khác ở góc, tấm bảng nứt đôi ở giữa, được treo tùy tiện trên tường.
"Người đi qua nơi này, đều sẽ giống như đại nhân lãnh chúa, nhận được món bảo bối thứ hai." Tên mập nhìn lên bảng đen, đọc to từng chữ.
Con chữ xiêu xiêu vẹo vọe giống như những con côn trùng đang bò lổm ngổm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Thẩm Mộng Vân gật đầu xác nhận, nhỏ giọng nói: "Xem ra suy đoán của chúng ta là không sai, lần này thứ bị lấy đi chính là thính giác của chúng ta."
Không ngờ Vương Kỳ lại có chút khàn giọng lên tiếng: "Cô nói vẫn chưa chính xác, không phải là toàn bộ thính giác, chỉ là thính giác khi chúng ta đối mặt với quỷ thôi."
Sau khi nhận ra tên mập cau mày, Vương Kỳ vốn luôn trầm mặc dừng lại, hiến thấy lên tiếng giải thích: "Nói một cách đơn giản, chúng ta vẫn có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngoại trừ những âm thanh liên quan đến quỷ."
Cái nhíu mày của tên mập từ từ giãn ra, ắt nghĩ chắc là đã hiểu.
"Chính là tiếng bước chân của quỷ, cũng như những âm thanh do quỷ tạo ra, chúng ta đều không nghe thấy, những cái khác đều bình thường, có phải không?" Hòe Dật nhìn Vương Kỳ.
Vương Kỳ nghiêng đầu, hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Sau khi lên đến tầng ba, Giang Thành nhìn qua bốn xung quanh, tầng này bố trí rất khác tầng dưới, đều là một số chiếc bàn dài, bên cạnh bang Thường ngày chắc là có không ít sinh viên đến đây học.
Ở phía xa có một số tấm bình phong bằng gỗ rất lớn, bên trên có viết những câu danh ngôn cách ngôn nổi tiếng.
Xung quanh có rất ít nơi để ẩn náu.
Bởi vì lần này thính giác cũng bị mất đi, ngay cả Giang Thành cũng không dám tùy tiện mai phục ở đây, hắn chuẩn bị cùng những người khác đi tìm chỗ ẩn náu ở sâu trong thư viện.
Ngay bên trái bọn họ, có một chiếc bàn trắng dễ thấy với vài cuốn tạp chí và một cốc nước màu hồng trên đó.
Nó không giống ghế học sinh mà chắc là ghế giáo viên trong thư viện.
Và ngay trên chiếc bàn này có một chiếc đồng hồ cát màu đen đang đặt ở đó
Thẩm Mộng Vân nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, môi mấp máy, tựa như đang do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào khứu giác để xác định vị trí của quỷ, mọi người... hãy cẩn thận một chút."
Giang Thành bước tới, đầu tiền liếc nhìn điện thoại, sau đó quay đầu nhìn mọi người: "Chuẩn bị xong chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn lật ngược chiếc đồng hồ cát xuống, đặt nó lên bàn một cách chắc chắn .
Cả nhóm người chạy về phía sâu trong thư viện.