Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 748 - Chương 748: Dấu Chân

Chương 748: Dấu chân Chương 748: Dấu chânChương 748: Dấu chân

Không có quá nhiều mưu lược, điều mà mọi người mong muốn chỉ là bản thân có thể sống sót.

Trên đường đi không ngừng có người tách ra, cuối cùng khi đến một góc đường, Giang Thành dừng chân lại.

Chỉ còn lại tên mập và Hòe Dật.

"Chính là ở đây." Giang Thành nhìn chung quanh, có vẻ rất hài lòng với nơi này.

Bên phải có một dãy phòng, trên cửa phòng gần nhất có dán mấy chữ "Văn phòng phó thủ thư".

Đi sâu hơn vào bên trong, có một hành lang, ở cuối là nhà vế sinh, và một cánh cửa trượt đôi, hình như phía sau là lối thoát hiểm.

Phía bên trái tương đối rộng rãi, view càng đẹp hơn, có một số ghế ngồi rải rác và một số cây trồng trong chậu hoa lớn.

Cây xanh cũng được đặt trên kệ sắt tương tự như giá sách, chiều cao so le nhau, có thể thấy người phụ trách trang trí muốn biến nơi đây thành nơi có thể thư giãn.

Nhưng hiện tại, những giá sắt này cùng những cách sắp xếp khác đã tạo thành chỗ che chắn tự nhiên cho đám người Giang Thành.

"Bác sĩ." Tên mập đứng trước một cánh cửa hé mở: "Anh tới đây xem, nơi này..."

Giang Thành bước nhanh tới, cửa ra vào giống như một phòng chứa đồ.

Bên cạnh bức tường là một số dụng cụ lau chùi, như giẻ lau, chổi... và một số chiếc đỉnh được đóng vào tường.

Trên đó treo một chiếc áo khoác cũ và vài chiếc túi nhựa màu đen không rõ nguồn gốc.

Có một chiếc bàn nhỏ ở trong góc với một thùng dầu ở trên, và vài chiếc túi màu trắng lớn hơn ở dưới bàn.

Nó chứa gạo và bột mì.

Đây chắc là phúc lợi mà nhà trường cung cấp cho nhân viên.

Ánh mắt Giang Thành chậm rãi tập trung vào túi bột mì, một lát sau, hắn chỉ đạo tên mập và Hòe Dật lôi bột mì ra.

"Rắc bột mì xung quanh đây, dàn đều hết mức có thể." Giang Thành cho tên mập và Hòe Dật.

Hòe Dật nhìn bột mì trắng, lập tức hiểu ý tứ của Giang Thành, vui mừng ngạc nhiên nói: "Anh Giang, rắc bột mì ở xung quanh đây, như vậy quỷ dẫm lên sẽ để lại dấu chân, chúng ta có thể xác định được vị trí của nó."

"Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh đi!" Giang Thành thúc giục.

Cứ để bột mì rải cho Hòe Dật và tên mập là được, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Một mình hắn bước đến một vị trí tương đối gần phía trước, nấp sau chiếc kệ sắt thứ hai chứa đầy những chậu cây và quan sát hướng bọn họ đến qua khe hở.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quỷ sẽ đến từ đây.

Bởi vì đây là góc ngã rẽ, là con đường duy nhất để đến địa điểm tiếp theo.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Giang Thành lựa chọn trốn ở đây.

Hòe Dật và tên mập đang rải bột mì xung quanh, Giang Thành giúp bọn họ canh gác, khi cảm nhận được có quỷ đến gần, sẽ lập tức kêu bọn họ ẩn nấp.

Thời gian từng phút trôi qua, đúng lúc Giang Thành cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.

Biến cố, bất ngờ đã xảy ra.

Có tiếng bước chân từ xa truyền đến, không phải là đi, mà là chạy.

Người đang chạy có vẻ rất vội vàng, nhưng vẫn cố gắng giữ bước chân mình càng khẽ càng tốt.

Tới đây chắc chắn là người, chỉ là không rõ là ai.

Nghe thấy tiếng động, tên mập và Hòe Dật cũng đi tới, cả hai người đều phủ đầy bột mì, sắc mặt tên mập cũng trắng bệch, có vẻ có chút vui mừng.

"Là ai?" Tên mập nhìn chằm chằm về phương hướng phát ra âm thanh, cổ họng cuộn lên cuộn xuống mấy cái, có chút khẩn trương.

"Không biết." Giang Thành không buông lỏng cảnh giác, hỏi ngược lại: "Hai anh làm thế nào rồi?"

"Mới làm được một nửa, không đủ thời gian." Hòe Dật nhanh chóng trả lời. vào trong phòng, cố gắng tìm một cái bàn thấp, hoặc một bình phong hoặc giá sách có thể che chắn." Hắn nhắc nhở: "Chú ý đừng dẫm lên bột mì."

" Biết rồi."

"Vậy bác sĩ, anh hãy cẩn thận." Tên mập lo lắng nói, anh ta không có ý định ở lại xem náo nhiệt, dù sao thì anh ta cũng không giống như bác sĩ.

Hòe Dật và tên mập vừa rời đi, ánh mắt Giang Thành chợt khựng lại, hắn nhìn thấy có hai bóng người chạy ra từ một góc cách đó không xa, một người trước một người sau.

Người phía trước, rõ ràng là Cao Ngôn.

Tư thế chạy của Cao Ngôn rất kỳ lạ, kiếng chân lên nhưng hiệu quả rất rõ ràng, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều so với người phía sau.

Cao Ngôn chắc chắn là đã phát hiện ra mình rồi, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, hoàn toàn không trao đổi gì, thậm chí đến bước chân cũng không dừng lại, chạy một mạch ngang qua, đến sâu hơn bên trong.

So sánh với Cao Ngôn, người phía sau thì thảm hại hơn nhiều, hình như chân đã bị thương, chạy khập khà khập khiếng, chính là Thẩm Mộng Vân.

Chờ sau khi chạy lại gần, Giang Thành nhìn rõ mặt Thẩm Mộng Vân, cô cắn môi, hai mắt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Một tay ôm lấy chân phải của mình, trông bộ dạng chắc là bị thương rồi.

Tiếng bước chân cũng to hơn Cao Ngôn rất nhiều.

Điều tệ hơn nữa là Giang Thành đã ngửi thấy mùi khét thoang thoảng, ngay phía sau Thẩm Mộng Vân, là đi theo bọn họ đến đây.

Khi Thẩm Mộng Vân chuẩn bị loạng choạng chạy đến giá sắt nơi mình đang ẩn náu, Giang Thành bước ra, trước tiên ra hiệu cho Thẩm Mộng Vân đừng sợ.

Cùng lúc nhìn thấy Giang Thành, ánh mắt Thẩm Mộng Vân chợt sáng lên.

"Đừng nói gì, đi theo tôi."

Giang Thành ban đầu đỡ vào cánh tay của Thẩm Mộng Vân, nhưng Thẩm Mộng Vận đi khập khiếng, bước đi không nhanh chút nào, mùi khét sau lưng lại đã càng nồng nặc hơn.

"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân dùng giọng cực nhỏ, xấu hổ nói: "Vừa rồi khi chạy, bị bong gân rồi."

Dù nói vâv nhưng bàn †av vẫn eiết chㆠcánh †av Giana Thành ca câ lại càng chặt hơn.

Có thể thấy được, người phụ nữ này không muốn bị bỏ lại phía sau, dù sao với tình trạng hiện tại, xung quanh còn đều là môi trường xa lạ, cơ hội sống sót là rất nhỏ.

Nhưng cô lại do dự, dù sao hai người cũng không phải họ hàng thân thích, mang theo cô đang bị hạn chế khả năng di chuyển, sẽ chỉ làm tăng nguy cơ bị phát hiện của Giang Thành.

Đây không phải là một trò chơi, không có cơ hội để chơi lại vòng khác.

Giang Thành đưa tay nắm lấy tay Thẩm Mộng Vân, dùng sức mở ra, lúc này, ánh mắt Thẩm Mộng Vân tối sầm lại.

Cuối cùng vẫn bị bỏ rơi rồi sao...

Nhưng có thể đổ lỗi cho ai đây?

Là bản thân bị thương, di chuyển khó khăn, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, một người tình cờ gặp nhau làm sao có thể mong đợi đối phương liều mạng cứu mình.

Nếu đổi lại là bản thân, có lẽ cũng sẽ phải suy nghĩ.

Đúng lúc trên môi cô nở nụ cười gượng gạo, chuẩn bị nói lời tạm biệt với thế giới này một cách đau khổ nhất thì đột nhiên, cô không thể tự chủ mà ngã về phía sau, sau đó toàn thân nghiêng sang một bên, được người ta bế ngang lên.

Cô còn chưa kịp định thần, trong tiềm thức định vùng vẫy.

"Đừng cử động." Giọng nói trầm thấp cảnh cáo của Giang Thành vang lên bên tai cô: "Tôi đưa cô đi."

Thẩm Mộng Vân ngây người ra, từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy cằm cùng nửa khuôn mặt của Giang Thành.

Giang Thành ôm cô, di chuyển nhanh chóng, cuối cùng cũng tìm được nơi hai người có thể trốn.

Đó là một giá sách cũ lớn, kê ngay sát tường.

Bọn họ đã trốn trong khoảng trống giữa giá sách và bức tường.

Tên mập đang nằm dưới gầm một chiếc bàn lớn cách đó không xa, còn Hòe Dật thì trốn ở góc khuất giữa hành lang và nơi này.

Mặt đất xung quanh rải đầy bột mì trắng, nhưng Giang Thành nhận thấy trên đó đã để lại một số dấu chân lộn xộn.

Không cần hỏi, nhất định là khi Cao Ngôn chạy tới đã giẫm phải.

Giang Thành trong lòng chửi bới lão già này chỉ biết làm hỏng chuyện.
Bình Luận (0)
Comment