Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 749 - Chương 749: Chiều Cao

Chương 749: Chiều cao Chương 749: Chiều caoChương 749: Chiều cao

Mặt đất xung quanh rải đầy bột mì màu trắng, nhưng Giang Thành nhận thấy trên đó đã để lại một số dấu chân lộn xộn.

Không cần hỏi, nhất định là khi Cao Ngôn chạy tới đã giẫm phải.

Giang Thành trong lòng chửi bới lão già này chỉ biết làm hỏng chuyện.

Đương nhiên, vẫn còn có một số ít thuộc về hắn, hắn ôm Thẩm Mộng Vân, nên không thể nhảy qua.

Thực ra vẫn có thể nhìn ra một số chỗ sửa chữa trên bột mì, có lẽ là do Hoè Dật hoặc là tên mập làm, nhưng thời gian quá ngắn, nên không có thời gian để sửa hết.

Lúc này có nói cái gì cũng đã muộn, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp cứu chữa nào, Giang Thành chỉ có thể làm chính là nín thở, yêu cầu Thẩm Mộng Vân cũng làm như vậy.

Quả nhiên.

Mùi cháy xém dần dần nồng nặc, quỷ cháy xém đã đang ở ngay gần đó, nhưng chẳng những không thấy được, thậm chí còn không phát ra chút âm thanh nào.

Bầu không khí trong giây lát trở nên quỷ dị đáng sợ.

Nói thật, tên mập và Hòe Dật đã làm khá tốt, bọn họ dùng bột mì chặn con đường đối diện dẫn tới đây, chỉ cần quỷ cháy xém đi qua đây nhất định sẽ để lại dấu chân.

Chỉ tiếc là không có đủ bột mì để che phủ hoàn toàn vị trí của bọn họ.

Ngoài ra, còn có một phần đã bị lão già Cao Ngôn phá hỏng.

Giang Thành đã đại khái ghi nhớ vị trí của dấu chân trong đầu, nếu có dấu chân mới trên đó thì nhất định là quỷ cháy xém.

Mùi khét nồng nặc cứ xộc vào mũi Giang Thành, nín thở cũng vô ích, như thể người bị cháy xem, là hắn vậy.

Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh kỳ quái, thần trí của Giang Thành có chút hoảng hốt.

Kể từ khi bước lên chiếc xe buýt kì lạ đó, hắn cảm thấy mình ngày càng trở nên xa lạ.

Cảm giác đó giống như linh hồn của mình bị moi ra, nhét vào cơ thể của người khác.

Hơn nữa... Vô cũng không thấy đâu nữa. Lúc này Giang Thành cúi xuống nhìn cái bóng của chính mình, chỉ là một cái bóng bình thường, khí tức lạnh lẽo khó tả đã thực sự biến mất.

Nhưng trong mơ hồ, Giang Thành luôn cảm thấy Vô vẫn chưa đi, chưa rời bỏ mình.

Nó có chấp niệm sâu sắc với mình, tình huống hiện tại giống như... bị thứ gì đó trấn áp.

Hay nói cách khác, kinh sợ.

Bởi vì kinh sợ thứ gì đó, nên chọn cách ngủ đông, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Cũng giống như trong tự nhiên, những sinh vật yếu đuối thường ẩn nấp và ngụy trang để tránh kẻ săn mồi.

Khi nhắc đến từ "săn mồi", ngón tay Giang Thành đột nhiên nắm chặt, đây hoàn toàn là hành vi vô thức của hắn, khiến Thẩm Mộng Vân đang bị siết chặt bên cạnh cũng giật nảy mình một cái.

Một đôi mắt kinh hãi nhìn sang hắn, cho rằng Giang Thành đã phát hiện ra điều gì đó.

Săn mồi... Giang Thành nhớ lại những gì Vô đã làm, từ này dường như rất phù hợp với nó.

Nó là quỷ dị.

Một sự tồn tại trên cả quỷ.

Quỷ là do con người biến thành sau khi chết, nhưng quỷ dị thì không.

Theo cách hiểu của Giang Thành, nó càng giống như một cỗ ý chí hơn.

Trong trò chơi giữa hai ý chí, bên thua sẽ bị bên thắng nuốt chửng, từ đó trở thành chất dinh dưỡng để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

Trong nhiệm vụ ở thị trấn Đá Xám, nó đã nuốt chửng Yamamoto Senji, cũng chính là người rơm khổng lồ và quỷ dị kia, thậm chí còn để đánh chủ lên cả cô gái tên Phó Phù.

Mục đích chính là vì thế.

Cô gái đó cũng là thành viên của Đỏ Thẫm, ắt nghĩ trên người cô ấy, cũng có tồn tại quỷ dị.

Sự cường đại của Vô, Giang Thành biết rất rõ, lại nuốt chửng người rơm quỳ dị kia, cho dù là như vậy, mà vẫn lựa chọn cách nằm im.

Rút cuộc là thứ gì, mới khiến nó trở nên như thế này?

Mà khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, khi ở trong phòng làm việc, Vô từng dùng chữ máu để giao tiếp với mình, hoặc có thể nói là đe Khuyến khích bản thân đi đối phó với Lâm Uyển Nhi.

Đối với những lời của Vô, Giang Thành cũng không nghe, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, vô số cảnh tượng liên quan đến cô hiện lên trong đầu.

Hắn hiếm khi tin tưởng người khác, bởi vì ghét bị lừa dối.

Nếu như mọi thứ về Lâm Uyển Nhi thực sự là ngụy trang, đặc biệt là tình cảm của cô dành cho hắn, đều là giả, là lợi dụng vào mục đích xấu nào đó...

Vậy thì hắn cũng không ngại đánh thức Vô, tự tay cắt đứt mối quan hệ với cô.

Đem cô, và cả những người đứng sau cô, xử lý hết một lượt, hoặc nếu thực sự có ngày đó, hắn liền có thể lấy lại được ký ức mình từng đánh mất.

Cùng với... cái tôi ẩn trong ký ức.

Suy nghĩ nhảy vọt, phản ánh trong hiện thực, chẳng qua chỉ là ngắn ngủi trong chốc lát, giây tiếp theo, hắn dọn sạch những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, bắt đầu làm việc với thứ trước mắt.

Xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Thẩm Mộng Vân ở bên cạnh lại động đậy.

Đầu tiên là một cơn co giật, biên độ rất nhỏ, nhưng rất đột ngột.

Giang Thành lập tức ý thức được, nhất định là cô đã phát hiện ra gì đó.

Khi Thẩm Mộng Vân kéo tay áo của hắn, xuyên qua giá sách cũ, nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Mộng Vân, thứ hắn nhìn thấy là một hàng dấu chân rải rác.

Là do Cao Ngôn hoảng sợ, để lại.

Tổng cộng có khoảng hơn mười mấy cái, Giang Thành nhìn thoáng qua, phát hiện không có nhiều hơn.

Hắn suy đoán, có khi nào là quỷ cháy xém cũng chú ý tới chỗ dấu chân trên bột mì trắng, nên rất lâu không di tới.

Nhưng đúng lúc hắn vừa định quay đi, đột nhiên phát hiện ra một trong những dấu chân... rõ ràng là lớn hơn những dấu chân còn lại.

Lớn hơn hẳn một vòng.

Một lúc sau, Giang Thành lập tức hiểu ra, quỷ cháy xém quả thực đã chú ý đến chỗ dấu chân trên bột mì trắng này, cũng biết rõ, đi trên đó sẽ để lại dấu chân.

Cho nên nó lựa chọn là đi theo dấu chân của Cao Ngôn để đi tới. với một Cao Ngôn có thân hình bình thường, nên mới để lại dấu chân lớn hơn.

Cũng may mà là như vậy, nếu không thì...

Nghĩ đến đây, Giang Thành không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng con quỷ này là một loại ngu ngốc, dù sao thì động tác chậm rãi, ngay cả tìm một người cũng khó.

Trong tiềm thức bọn họ cho rằng, chỉ số IQ cũng sẽ không cao.

Nhưng bây giờ nhìn lại, bộ não của con quỷ này, cũng hữu dụng hơn bọn họ tưởng rất nhiều.

Cùng lúc đó, Giang Thành nhận thấy dấu chân bị quỷ lợi dụng, nằm ở vị trí trung gian giữa một hàng dấu chân của Cao Ngôn.

Dựa theo chiều cao của đối phương, bước đi cũng lớn hơn một chút, ước chừng chỉ cần hai bước, là gần như có thể vượt qua vị trí rải bột mì trắng.

Dù sao thì lúc đó Cao Ngôn cũng là bị quỷ truy đuổi nên hoảng sợ, không đi theo đường thẳng để băng qua.

Một bước, giẫm lên bước chân của Cao Ngôn, một bước nữa, vừa vặn vượt qua phạm vi của bột mì trắng.

Nói cách khác... ánh mắt Giang Thành chợt khựng lại, hiện tại con quỷ cháy xém đã đi tới, đứng ở ngay gần bọn họ!

Mà đáng sợ nhất chính là, Hòe Dật và tên mập có lẽ còn chưa biết nên vẫn ngốc nghếch chờ đợi, nhìn chằm chằm vào vết bột mì trắng trên mặt đất.

Nghĩ đến đây, Giang Thành quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm vị trí của tên mập, nhưng vừa liếc mắt một cái, vừa hay nhìn thấy trên đầu Thẩm Mộng Vân có vài sợi tóc đang bay lơ lửng.

Biên độ không lớn, giống như bình thường bị một cơn gió nhẹ cuốn qua.

Nhưng... ở đây thì lấy đâu ra gió? !

Kể từ khi bọn họ đến đây, khu vực này như đã bị phong tỏa hoàn toàn, không một cơn gió nào có thể thổi vào được.

Hơn nữa loại gió nào, mà lại thổi xuống từ đỉnh đầu?

Giây tiếp theo, Giang Thành như đột nhiên ý thức được điều gì, chậm rãi, cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí trên đầu.
Bình Luận (0)
Comment