Chương 750: Đồng hồ cát
Chương 750: Đồng hồ cátChương 750: Đồng hồ cát
Cảnh tượng mặt xanh nanh vàng như trong tưởng tượng ban đầu đã không xuất hiện.
Nhưng không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, mùi cháy khét trong mũi liên tục kích thích thần kinh của hắn.
Để cho hắn biết rõ, đối phương đang ở gần mình.
Thậm chí...
Đột nhiên, một dãy sách chặn trước mặt của Thẩm Mộng Vân, lung lay mấy cái, Giang Thành lông mày run lên, bàn tay nhanh nhẹn ôm lấy đầu Thẩm Mộng Vân, ấn cô ngồi xuống.
Giây tiếp theo, mấy cuốn sách ở giữa hàng sách bị kéo ra một cách thô bạo, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lạch cạch lạch cạch.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thẩm Mộng Vân tái nhợt.
Giang Thành đặt tay phải lên đầu Thẩm Mộng Vân, Thẩm Mộng Vân ngồi xổm bên cạnh hắn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sau khi sách rơi xuống, trên giá sách để lại một khoảng trống rất lớn, thông qua khoảng trống này, người ta có thể đứng thẳng trước giá sách và nhìn thấy phía sau.
Cùng lúc đó, cơn gió kia đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Thổi từ khe hở vào, đồng thời mang theo mùi cháy khét cực kỳ nồng nặc.
Hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, con quỷ cháy xém không nhìn thấy kia, đang đứng ngay trước giá sách, khoảng cách thẳng tắp giữa bọn họ có lẽ không đến 1m.
Ở giữa chỉ cách có một cái giá sách.
Lấy sách ra, cũng là để xác nhận xem có ai đang trốn đằng sau không.
Nhìn qua khóe mắt, đằng sau khoảng trống lộ ra trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nhưng cả Giang Thành và Thẩm Mộng Vân đều hiểu rằng, con quỷ cháy xém đó, chỉ sợ là đang áp mặt vào đó, nhìn chằm chằm vào bên trong với một đôi hốc mắt cháy xém.
Hình ảnh này hiện lên trong đầu Thẩm Mộng Vân, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Nếu nhưu Giang Thành ấn tay cô muộn một giây, hoặc là định từ bỏ tình huống mặt đối mặt với quỷ, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Người đàn ông này... đã vô tình, cứu mình hai lần.
Giang Thành không có thời gian suy nghĩ xem Thẩm Mộng Vân nghĩ gì về mình, đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ, một biểu hiện không hợp lẽ thường trên người quỷ đã bị hắn để ý đến.
Từ việc khoảng trống mà con quỷ lôi ra để kiểm tra phía sau giá sách, có thể thấy nó đã cảm nhận được có người ở gần, hơn nữa rất có thể đang trốn trong khoảng trống giữa giá sách và bức tường.
Nếu đã như vậy, tại sao nó không lấy đi thêm một số sách nữa, hoặc đơn giản là đẩy đổ giá sách?
Chuyện này đối với nó dễ như trở bàn tay.
Nếu đúng như vậy, ít nhất trong hai người giữa hắn và Thẩm Mộng Vân, sẽ có một người bị bắt.
Nhưng nó đã không làm vậy.
Thay vào đó, lựa chọn một phương pháp vừa tốn công sức vừa ngu ngốc trong mắt Giang Thành, đó là khoét ra một cái lỗ ở giữa một hàng sách.
Kết hợp với việc quỷ cháy xém giẫm lên dấu chân của Cao Ngôn, âm thầm lẻn tới xem, đầu óc của con quỷ này đâu có ngu ngốc đến thế.
Vậy chỉ còn lại một lời giải thích.
Đây chính là hạn chế mà con quỷ phải đối mặt trong nhiệm vụ.
Trước khi tận mắt nhìn thấy người, quỷ không thể thực hiện những hành động quá quyết liệt, mọi hành vi của nó suy cho cùng đều là thăm dò, mang lại cho người ta cảm giác cẩn thận cảnh giác.
Theo dòng suy nghĩ này, Giang Thành bước đầu suy đoán, tiền đề để con quỷ này giết người, là nhất định phải tận mắt nhìn thấy người này.
Hơn nữa còn phải ở một khoảng cách rất gần.
Nếu không, cách đây không lâu Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn đã không thể sống sót trốn thoát đến đây.
Nhất định là quỷ đã phát hiện hoặc là chú ý đến bọn họ.
Bọn họ là bị quỷ đuổi theo đến đây.
Chẳng lẽ... Giang Thành khẽ cau mày, điều kiện để con quỷ này giết người sẽ nghiêm ngặt hơn một chút, nhất định phải bắt được, hoặc là chạm vào người này mới được?
Bởi vì chưa có nạn nhân nào xuất hiện, nên đối với điều kiện quỷ giết "Loạch xoạch-"
Đôi yai giật giật, từ xa truyền đến một tiếng động rất khẽ, tựa như một chiếc bàn rất nặng bị người dịch chuyển một chút, các góc bàn cọ xát với mặt đất.
Tiếp sau đó, cơn gió thổi từ khe hở đột nhiên biến mất.
Sau đó, mùi cháy khét nồng nặc kia, cũng dần dần tiêu tán.
Có vẻ như con quỷ đã bị âm thanh đó thu hút, rời khỏi giá sách.
Sau khi mùi cháy khét hoàn toàn biến mất, Giang Thành mới thở dài một hơi, mồ hôi lạnh trên trán bất giác túa ra.
Quả nhiên, áp lực tâm lý khi đối đầu với một con quỷ chỉ cách có một giá sách ở giữa, là vượt quá những gì người bình thường có thể chịu đựng.
Thẩm Mộng Vân hai chân đã mềm nhữn ra, vẫn là Giang Thành phải nghiêng người đỡ cô đứng dậy.
"Cám ... Cám ơn anh Giang." Thẩm Mộng Vân nhìn Giang Thành, chợt nhận ra người đàn ông này không đến nỗi là một người không đáng tin cậy như tưởng tượng ban đầu.
Thực ra hắn là một người rất chân thành.
"Làm sao vậy?" Giang Thành hít một hơi rồi hỏi.
"Tôi không sao, nếu vừa rồi không có anh, có lẽ tôi đã..." Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt Thẩm Mộng Vân không khỏi trắng nhợt.
Khoảng trống trên giá sách và vài cuốn sách rải rác trên sàn liên tục nhắc nhở cô rằng cô chỉ có cách tử thần một chút nữa thôi.
Suy nghĩ một chút, Giang Thành cũng không vội vàng đi ra ngoài: "Vừa rồi tôi chỉ thấy cô và Cao Ngôn chạy tới, Vương Kỳ đâu?"
Khi mọi người bắt đầu tản ra tìm chỗ trốn, Giang Thành nhớ là Vương Kỳ ở phía trước bọn họ mới đúng.
Đáng lẽ ra anh ta phải gặp quỷ sớm hơn.
"Vương Kỳ..." Thẩm Mộng Vân cau mày: "Tôi không thấy anh ta, sau khi chạy một đoạn, anh ta đã tách khỏi chúng tôi, nhưng mà chắc là anh ta không sao đâu."
Xem ra Vương Kỳ đã thoát khỏi sự truy tìm của quỷ.
"Hai người là bị phát hiện như thế nào?" Giang Thành gật đầu, tiếp tục hỏi.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thẩm Mộng Vân liền trở nên khó coi, bộ ngực đầy đặn cũng nhấp nhô dữ dội, hai người đang ở rất gần nhau, "Tôi không bị con quỷ đó phát hiện, là Cao Ngôn bị phát hiện, tôi trốn rất kĩ, là anh ta đã chạy tới, nên cũng dụ cả con quỷ tới." Thẩm Mộng Vân nói rất nhanh.
"Con quỷ đó làm sao mà phát hiện ra anh ta vậy?" Giang Thành có chút tò mò.
Hít sâu mấy hơi, Thẩm Mộng Vân mới dần dần bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Anh biết đấy, lúc đó tôi trốn ở dưới một cái bàn cách anh ta không xa, anh ta trốn ở giữa hai giá sách, từ chỗ của tôi, vừa vặn có thể nhìn thấy anh ta."
"Ban đầu vẫn còn không vấn đề gì, nhưng không lâu sau, anh ta lại đưa tay ra, lấy thứ gì đó trên giá sách xuống, ánh sáng quá tối nên tôi không nhìn rõ đó là cái gì".
"Khoảng chừng. . khoảng chừng không tới mười giây, con quỷ kia liền đi tới, không, giống như là ... như là đột nhiên xuất hiện vậy, mùi đó xộc vào mũi trong nháy mắt." Như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Thẩm Mộng Vân khẽ nắm chặt ngón tay, cảm thấy khá căng thẳng.
"Đồng hồ cát." Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đúng, tôi cũng cảm giác là đồng hồ cát." Thẩm Mộng Vân thấp giọng nói: "Nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Cao Ngôn chạy về phía mình, tôi cũng hoảng hốt, chạy theo anh ta, không ngờ chạy giữa đường còn ... bị bong gân."
Nói xong, Thẩm Mộng Vân ngẩng đầu: "Nếu như không phải gặp phải anh Giang, e rằng..."
Những lời phía sau, Giang Thành trực tiếp phớt lờ, xem ra bọn họ bị bại lộ hoàn toàn là bởi vì Cao Ngôn đã tự ý kích hoạt đồng hồ cát.
Trong thư viện những chiếc đồng hồ cát có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, ở ngay trên giá sách trước mặt bọn họ cũng có một cái.
Ban đầu, bọn họ nghĩ rằng đồng hồ cát chỉ có tác dụng bắt đầu nhiệm vụ, và nhắc nhở thời gian, nhưng bây giờ có vẻ như nó không chỉ có như thế.