Chương 751: Cấm ky
Chương 751: Cấm kyChương 751: Cấm ky
"Cô đã chính mắt nhìn thấy Cao Ngôn di chuyển đồng hồ cát?" Giang Thành xác nhận lại lần thứ hai.
Thẩm Mộng Vân gật đầu, khẳng định nói: "Chính là anh ta đã động vào nó, tôi nhìn thấy rất rỡ, vị trí của chiếc đồng hồ cát đó tương đối cao, anh ta đưa tay ra nhặt lên còn khá chật vật."
"Sau đó, sau khi động vào đồng hồ cát xong, thì con quỷ kia liền xuất hiện." Giang Thành nói: "Đột nhiên xuất hiện."
"Đúng vậy." Tựa như sợ Giang Thành không tin mình, giọng nói của Thẩm Mộng Vân có chút kích động: "Anh Giang, tôi sẽ không lừa gạt anh, con quỷ kia... Con quỷ kia đúng là đột nhiên xuất hiện."
Cô vừa dùng tay ra hiệu, vừa giải thích: "Bởi vì trên người con quỷ có mùi đó, cho nên nếu nó đi từ xa đến thì mùi đó sẽ được truyền đến từng chút một, nhưng lần này không phải vậy, là đột nhiên rất nồng nặc, kiểu xộc vào mũi vậy."
Nhớ lại những lời của Thẩm Mộng Vân, Giang Thành khôi phục lại hình tượng trong đầu.
Cao Ngôn là một người thận trọng, thậm chí còn trân trọng mạng sống của mình ở một mức độ nhất định.
Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đi chạm vào đồng hồ cát.
Trừ khi... là anh ta đã phát hiện ra điều gì đó.
Vẫn còn một điểm, theo như mô tả của Thẩm Mộng Vân, thời điểm Cao Ngôn đưa tay lộn lại chiếc đồng hồ cát, thì con quỷ kia lập tức xuất hiện ở gần.
Điều này cho thấy giữa quỷ và đồng hồ cát có mối liên hệ nào đó chưa biết, nếu dịch chuyển đồng hồ cát một cách hấp tấp, sẽ triệu hồi quỷ đến bên cạnh ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, Giang Thành ngẩng đầu lên, bắt đầu cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ cát trên giá sách.
Mặc dù những chiếc đồng hồ cát ở đây khác nhau về chỉ tiết nhưng xét về kiểu dáng thì chúng đều đến từ cùng một nơi.
Cái trước mặt hắn được làm rất tỉnh xảo, xung quanh có vài điểm nhô ra nhỏ, giống như những chiếc gai nhỏ, hơn nữa...
Giang Thành cau mày.
Đây là cái gì? Thông qua vật chứa trong suốt bên trong đồng hồ cát, có thể cát chỉ còn một phần nhỏ, nhưng Giang Thành lại mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó.
Ở vị trí trong cùng của đồng hồ cát, phần lớn bị chôn vùi bởi cát chảy xuống.
Là một thứ ... màu đỏ.
Còn có một điểm đen đen.
Để nhìn rõ hơn, Giang Thành kiễng chân lên, đưa mặt càng ngày càng gần... cho đến khi vật đó đột nhiên chuyển động một cái.
Giang Thành không có chuẩn bị cho sự thay đổi đột ngột này, nhưng giây tiếp theo, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của thứ đó.
Là... một nhãn cầu.
Vẫn là loại bị lửa thiêu đốt, đã có chút nhăn nheo, bề mặt đầy những nếp nhăn đen xấu xí, điều khiến Giang Thành càng ngạt thở chính là nhãn cầu này đang nhìn chằm chằm vào hắn, đồng tử co rút lại thành một khe hở.
Trong mắt oán niệm ngập trời.
Nhãn cầu này... là còn sống!
Giang Thành lập tức đã nghĩ ra, nhãn cầu này chính là của con quỷ cháy xém!
Nhưng hắn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, bỗng nhiên cảm giác được một trận đau nhức xuyên qua cánh tay, giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt xuất hiện những vết nứt.
Một lúc sau, nó vỡ tan như một tấm gương.
Giang Thành không tự chủ chớp chớp mắt, nhìn xuống tay phải, nơi phát ra cơn đau kịch liệt, có một cái đầu người tròn trịa.
Đầu người đang cắn mình.
Đó là... Thẩm Mộng Vân.
Dường như nhận ra sự thay đổi của Giang Thành, Thẩm Mộng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn giữ tư thế sẵn sàng cắn hắn bất cứ lúc nào.
Khi bắt gặp ánh mắt của Giang Thành, trên mặt Thẩm Mộng Vân lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh Giang, cuối cùng anh cũng phản ứng lại rồi!"
"Cô đây là... " Giang Thành nhìn bàn tay phải có dấu răng gọn gàng, có thể tưởng tượng Thẩm Mộng Vân đã tốn bao nhiêu công sức.
Thẩm Mộng Vân liếc nhìn đồng hồ cát, trong mắt hiện lên một tia sợ thấy: "Anh Giang, vừa rồi anh đưa tay ra, định cầm đồng hồ cát, tôi có gọi anh như thế nào, anh đều không có phản ứng."
"Tôi thử gỡ tay anh ra, nhưng hoàn toàn không làm được, trông anh như một tên ngốc vậy, tôi không còn cách nào khác, chỉ đành..." Cô liếc nhìn tay phải Giang Thành, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
"Đúng rồi." Thẩm Mộng Vân tựa hồ nhớ tới gì đó, lập tức chuyển chủ đề: "Dáng vẻ anh định cầm lấy đồng hồ cát vừa rồi, có chút giống với Cao Ngôn."
Giang Thành nhìn chiếc đồng hồ cát trông rất bình thường kia.
Nó được đặt ở đó, không hề nhúc nhích, cát bên trong dần dần chảy xuống, chỉ còn lại một chút, bên trong làm gì có nhãn cầu nào.
Mọi thứ vừa rồi giống như một ảo ảnh.
Nhưng bản thân Giang Thành biết chắc chắn không phải như vậy, hắn quả thực đã nhìn thấy một nhãn cầu teo nhỏ ẩn giấu bên trong chiếc đồng hồ cát.
Nếu không phải Thẩm Mộng Vân vừa hay đang bên cạnh, hành động kịp thời, e rằng một màn xảy ra với Cao Ngôn sẽ lại xảy ra với hắn.
"Tôi biết tại sao Cao Ngôn lại động vào đồng hồ cát rồi." Giang Thành nhìn Thẩm Mộng Vân, trong mắt có chút suy tư: "Anh ta là đã bị con mắt bên trong mê hoặc, mất khống chế nên mới đi động vào đồng hồ cát."
Sau đó, hắn kể ngắn gọn về trải nghiệm của mình với Thẩm Mộng Vân.
"Thì ra là như vậy." Với bài học kinh nghiệm của Giang Thành, Thẩm Mộng Vân càng ngày càng kiêng ky đồng hồ cát, thậm chí còn không dám nhìn kỹ.
"Vậy... nếu đã như vậy, chẳng phải những chiếc đồng hồ cát rải rác trong thư viện đều có mắt của những con quỷ cháy xém sao?" Thẩm Mộng Vân hỏi: "Vậy thì chúng ta trốn ở đâu đi chăng nữa thì có gì khác biệt, dù sao thì quỷ cháy xém cũng có thể nhìn thấy."
Qua giọng nói có thể thấy cô rất phản kháng với kết quả này nên giọng điệu cũng có chút gì đó bất cần.
Giang Thành suy nghĩ một chút, an ủi nói: "Chắc không đến nỗi tồi tệ như vậy, theo những gì vừa thấy, con mắt trong mỗi chiếc đồng hồ cát đều đang trong trạng thái ngủ say."
"Chỉ cần chúng ta giữ khoảng cách với đồng hồ cát và không đánh thức nó, chắc sẽ không có chuyện gì." Giang Thành nhìn Thẩm Mộng Vân nói. cát cuối cùng cũng chảy hết.
Điều này cũng đại diện cho sự kết thúc của nhiệm vụ trên tầng ba của thư viện.
Giang Thành gửi tin nhắn cho Hoè Dật và tên mập, sau đó, khung cảnh vốn yên tĩnh bắt đầu dần có hơi người, tên mập và Hoè Dật lần lượt bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Giang Thành đỡ Thẩm Mộng Vân từ sau giá sách đi ra, ánh mắt vốn cẩn thận của tên mập lại chuyển sang đầy ý tứ.
Không đợi tên mập nói nhảm, Giang Thành đã nói cho bọn họ biết những gì đã gặp phải và một số phân tích.
Khi nghe nói đồng hồ cát chứa mắt của quỷ cháy xém và có thể thu hút quỷ đến, tên mập và Hoè Dật cẩn thận tìm kiếm xung quanh, tránh tất cả những chiếc đồng hồ cát mà họ có thể tìm thấy ra.
"Chết tiệt." Tên mập thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi đã nói ngay mà, làm sao nhiệm vụ lần này lại tốt bụng đến như vậy, cho chúng ta nhiều đồng hồ bấm giờ thế, hóa ra đều là bom hẹn giờ."
Hoè Dật suy nghĩ một chút, sau khi nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Số lượng đồng hồ cát rất nhiều, còn có một số vị trí tương đối kín đáo, muốn tránh hết cũng khó."
"Bata."
"Bata."...
Phía sau có tiếng bước chân, mọi người quay lại, là Vương Kỳ một mình đi tới: "Gặp lại mọi người thật tốt." Vương Kỳ cười toe toét nói.
Vương Kỳ từ nơi Thẩm Mộng Vân chạy tới đi ra, xem ra anh ta trốn rất kỹ, quỷ không phát hiện được ra.
Tất nhiên, bên trong này có khả năng lớn là nhờ phúc của Cao Ngôn.
"Đúng rồi." Vương Kỳ lấy điện thoại di động ra, lắc lắc nói: "Tôi có gửi tin nhắn cho Cao Ngôn, nhưng không thấy anh ta trả lời."