Chương 752: Giáng xuống
Chương 752: Giáng xuốngChương 752: Giáng xuống
Mất liên lạc trong khi làm nhiệm vụ, mọi người đều biết việc này có ý nghĩa là gì.
"Qua đó tìm xem." Giang Thành đi về hướng Cao Ngôn chạy đi.
Cát trong đồng hồ cát đã chảy hết, nhiệm vụ trên tầng ba đã kết thúc, mối đe dọa về quỷ đã biến mất.
Trên đường đi, tên mập đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Vương Kỳ đang nhìn mình, không hề nhìn lén mà nhìn thẳng vào anh ta, không chút ngượng ngùng.
Tên mập sợ hãi đến mức bước nhanh đến gần bác sĩ.
Nhưng khi tên mập muốn nói chuyện với bác sĩ thì phát hiện Vương Kỳ đã quay mặt đi, như không có chuyện gì.
Sau khi đi một vòng cho đến khi đến cầu thang dẫn lên tầng bốn, thì có một bóng người bước ra từ phía sau bức tường.
Đó là... Cao Ngôn.
Cao Ngôn nhìn chằm chằm bọn họ, vừa nhìn thấy Thẩm Mộng Vân, ánh mắt dừng lại, rõ ràng không được tự nhiên.
Đối với cái tên suýt giết chết mình này, Thẩm Mộng Vân dù tính tình tốt đến đâu cũng không cho anh ta một cái nhìn thiện ý, giọng điệu không thiện ý nói: "Anh Cao, vẫn không việc gì nhỉ."
"Cô Thẩm, thấy cô không sao là tôi yên tâm rồi." Cao Ngôn cười theo, nhưng vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Giang Thành chú ý thấy, bộ dạng của lão gì này có chút thê thảm, ắt nghĩ vừa rồi sau khi quỷ rời đi, chắc là đi tìm anh ta rồi.
Nói xong, ánh mắt Cao Ngôn như bị thứ gì hấp dẫn, nhìn sang tên mập, ánh mắt trở nên kỳ quái: "Đây là..."
Tên mập đeo ở sau lưng một cái túi lớn, nhìn có vẻ khá nặng, chính là túi bột Giang Thành bảo anh ta đeo.
Cao Ngôn cũng không phải ngu ngốc, chỉ dùng mấy giây ngắn ngủi, liền có thể đoán ra huyền cơ bên trong, gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
"Được rồi." Vương Kỳ chậm rãi quay đầu lại nói: "Phải lên tầng bốn rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Bên cạnh cầu thang dẫn lên tầng bốn của thư viện, như thường lệ, có một tấm bảng gỗ cũ kỹ có viết hai dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. được món bảo bối thứ ba." Tên mập nhìn lên bảng đen, đọc to từng chữ.
"Thứ bị tước đoạt lần này chính là khứu giác của chúng ta đối với quỷ." Hoè Dật trong giọng nói lộ ra vẻ bất an: "Cộng thêm cả thị giác cùng thính giác đã bị tước đoạt ở tầng 2, tầng 3, lần này..."
Mặc dù mọi người đã nhận thức được điều này từ trước, cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng bầu không khí vẫn ảm đạm đến đáng sợ ngay khi bước lên cầu thang dẫn lên tầng 4.
Phía trước cầu thang tầng 4 có một cánh cửa, khác hẳn những cánh cửa trước, cánh cửa này rõ ràng dày hơn, cũng cũ kĩ hơn.
Đây là một cánh cửa sắt, được sơn một lớp sơn chống rỉ cổ điển màu xanh lá đậm.
Nhưng theo thời gian, lớp sơn chống rỉ bong ra, rỉ sét bao phủ, nhìn từ xa trông có vẻ lốm đốm.
Giống như một khuôn mặt người chết đầy vết lở loét.
Đứng ở thư viện tầng bốn, ánh mắt Giang Thành chậm rãi quét qua một vòng.
Ở đây có một sự hoang tàn rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với các tầng phía dưới, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, hình như đã lâu không có người đến.
Tầng này có rất nhiều giá sách, đều là những giá sách lớn, cao và dài, được làm bằng gỗ đen, trông rất chắc chắn.
Trên giá sách có chất đầy sách.
"Các anh mau nhìn này." Thẩm Mộng Vân đột nhiên lên tiếng, chỉ vào một nơi nói.
Cách bọn họ khoảng 5,6 mét, cạnh một giá sách, bức tường trắng ở đó chuyển sang màu xám đen, như thể đã bị lửa thiêu rụi.
Mà trên sàn của bức tường đen cháy có đặt một chiếc đồng hồ cát.
Trong lúc nhất thời, trong đầu mọi người hiện lên một ảo ảnh, tựa như chiếc đồng hồ cát này đang chờ đợi bọn họ, nhìn chằm chằm vào bọn họ vậy.
"Tôi..." Tên mập nói, có chút thiếu tự tin nhìn mọi người: "Tôi có một ý tưởng."
"Nói đi."
"Nói đi."
Giọng nói đầu tiên là của Giang Thành, còn giọng nói thứ hai là của Trước sự ngạc nhiên của tên mập, hai người có tiếng nói nhiều nhất và cũng là người mạnh nhất trong đội dường như rất hứng thú với đề xuất của kẻ yếu đuối này.
Chứng kiến cảnh này, Hoè Dật càng tin chắc rằng Tên mập chính là trùm ẩn không thể sai được.
Mặt mà anh ta thể hiện ra, chẳng qua chỉ là sự ngụy trang.
Anh Giang và anh Phú Quý, hai đại lão Đỏ Thẫm này, một người trong tối, một người ngoài sáng, phối hợp với nhau một cách hoàn hảo.
Tên mập có chút nhược sủng thụ kinh: "Tôi nghĩ... Tôi nghĩ chúng ta có thể đừng đọng vào cái đồng hồ cát kia được không." Anh ta nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Chúng ta đã biết rồi, quyền chủ động trong nhiệm vụ lần này ở trong tay chúng ta, chỉ cần không động vào chiếc đồng hồ cát kia, vậy thì nhiệm vụ sẽ không khởi động."
Như thể lo lắng mọi người hiểu lầm, tên mập giải thích: "Không phải là tôi có ý trốn tránh nhiệm vụ, chỉ là... chỉ là chúng ta có thể tranh thủ thời gian trước khi nhiệm vụ bắt đầu để làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút."
"Như vậy, chờ sau khi quỷ đi ra, thì chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, biết chỗ trốn ở đâu, khả năng sống sót cũng sẽ cao hơn một chút..."
"Tuyệt đối không được!" Tên mập còn chưa kịp nói xong đã bị Cao Ngôn ngắt lời.
Anh ta nhìn chiếc đồng hồ cát từ xa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hơi thở trở nên dồn dập, như thể đang nhớ lại một cảnh tượng kinh hoàng nào đó.
"Tại sao?" Tên mập hỏi.
"Những chiếc đồng hồ cát này có vấn đề, không đơn giản như các người nghĩ đâu." Cao Ngôn suy nghĩ một chút rồi kể lại trải nghiệm của mình cho mọi người nghe.
Nhưng anh ta che giấu rất tốt, nếu không phải từ góc nhìn của Thẩm Mộng Vân nghe được chuyện này, mọi người sẽ không dễ dàng nhận ra Cao Ngôn đang cố tình che giấu manh mối.
"Vì vậy, những chiếc đồng hồ cát này chắc chắn sẽ không đơn giản là chúng ta không động vào thì nó sẽ không chuyển động." Cao Ngôn hít một hơi: "Nó là có sự sống, không, là bọn chúng... bọn chúng đều có sự sống!"
Ý tưởng của tên mập, Giang Thành đã sớm nghĩ tới rồi, nhưng hắn không lựa chọn thử nghiệm, cũng không nói ra.
Thứ nhất hởi vì dưa trên e hiểu biết của bản thân về ác mâng. †rana nhiệm vụ sẽ không có sơ hở rõ ràng như vậy để cho mình lách qua.
Theo hắn thấy, nhiều khả năng đây là một cái bẫy.
Thứ hai, chỉ phí thử nghiệm và sai sót quá cao, vẫn chưa có ai trong nhiệm vụ bị quỷ giết, điều kiện để giết quỷ người vẫn còn chưa rõ ràng, hắn không thể chấp nhận bất kỳ một sai lầm dễ thấy nào.
Hơn nữa cái tên Vương Kỳ này cũng không phải ngu ngốc, hắn có thể nghĩ tới, Vương Kỳ không có lý do gì mà cũng không nghĩ tới, nhưng anh ta cũng không đưa ra bất kỳ đề nghị tương tự nào.
Chắc hẳn anh ta cũng đang có những mối quan tâm giống mình.
"Số lượng đồng hồ cát rất nhiều, còn có một số vị trí khá kín đáo, trong quá trình thăm dò, muốn hoàn toàn tránh được là rất khó." Vương Kỳ nói với giọng điệu đầy ý vị: "Hơn nữa anh đã từng nghĩ tới chưa, một khi có ai đó vô tình kích hoạt đồng hồ cát, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, tên mập đã hiểu ra mọi chuyện.
Giả tưởng của Vương Kỳ đề xuất quá đáng sợ, nếu có người vô tình kích hoạt đồng hồ cát, vậy thì quỷ sẽ lập tức được triệu hồi đến bên cạnh.
Điều càng tệ hơn nữa là vào thời điểm này, không ai biết rằng quỷ đã đến rồi.
Bởi vì đến tầng 4, quỷ đã biến thành một người trong suốt, không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi được.
Bọn họ sẽ bị săn lùng từng người một mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Những chiếc đồng hồ cát rải rác trong thư viện thực ra là những chiếc chuông báo động chưa được kích hoạt, một khi thức tỉnh, quỷ sẽ ngay lập tức biết vị trí của bọn họ, đồng thời âm thầm giáng xuống bên cạnh người họ.