Chương 753: Tin nhắn
Chương 753: Tin nhắnChương 753: Tin nhắn
Nhìn thấy sắc mặt tên mập tái nhợt, Giang Thành nói: "Cũng đừng quá bi quan, từ trong mấy lần tiếp xúc này, chúng ta cũng đúc kết được một số kinh nghiệm."
"Thời gian quỷ tìm người mỗi lần đầu có hạn." Hắn giải thích: "Đồng hồ cát là đồng hồ tính giờ, tôi đã đại khái tính toán ra rằng, mỗi lần chỉ khoảng nửa tiếng, nhiều nhất không quá 40 phút."
"Hơn nữa tầng lầu càng cao, cát trong đồng hồ sẽ chảy càng nhanh, tầng thứ tư này..." Giang Thành nhìn về phía chiếc đồng hồ cát, một lúc sau mới nói thêm: "Tôi nghĩ sẽ không vượt quá 20 phút."
"Cho nên điều quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ là, làm thế nào để đánh lạc hướng con quỷ, chỉ cần cố gắng vượt qua 20 phút cuối cùng, chúng ta sẽ không sao." Hoè Dật dường như hiểu được ý của Giang Thành, liền bổ sung thêm.
"Có ai muốn chủ động đi xoay đồng hồ cát không?" Vương Kỳ nghiêng đầu hỏi.
Thấy mọi người đều không có phản ứng gì, Vương Kỳ một mình tiến lên, lật ngược đồng hồ cát lại, sau đó, một luồng khí tức cổ quái âm u bao trùm tầng bốn của thư viện.
Không ở lại nữa, mọi người quay người chạy về phía sâu trong thư viện.
Chỉ là lần này, mọi người không chọn cách chia nhau ra nữa.
Giang Thành dừng chân ở một nơi, xung quanh đây đều là giá sách, rất dày đặc, trông không giống như mượn sách, mà giống nơi cất sách hơn.
"Đừng chạy nữa." Giang Thành nhìn chung quanh: "Ở đây đi."
Nói xong, liền ra lệnh cho mọi người, rải bột mì do tên mập đeo khắp xung quanh đó, đặc biệt là ở ngã rẽ, cùng với một vài chỗ giao nhau giữa mấy giá sách.
Nếu quỷ cháy xém tìm tới, đây đều là những nơi nó sẽ không thể tránh được.
Ngay khi mọi người đang bận rộn còn chưa bao lâu thì chợt Giang Thành cắt ngang: "Đại khái rồi, quỷ sắp đến rồi, mọi người tự tìm một chỗ cho riêng mình, chia nhau trốn đi."
Giang Thành không tham gia vào việc bố trí sắp xếp, mà ở một bên tính toán thời gian. được chỗ trốn rồi, Vương Kỳ cũng quay người đi về một hướng khác.
Hoè Dật và tên mập cũng lần lượt tìm được vị trí của mình, đôi bên đều cách nhau không xa.
Sau khi Giang Thành xác định vị trí của tên mập và Hoè Dật xong, đang định xoay người đi đến vị trí đã chọn thì đột nhiên phát hiện Thẩm Mộng Vân đang đứng ở phía sau.
"Sao cô không đi trốn đi?" Giang Thành nhỏ giọng nói.
"Anh Giang, tôi muốn trốn ở gần anh." Nói xong, Thẩm Mộng Vân dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhanh chóng giải thích: "Tôi sẽ không làm liên luy đến anh đâu, anh Giang, tôi không có ý xấu, nếu như thật sự bị quỷ phát hiện, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể ở lại giúp anh trì hoãn thời gian".
"Cái quằn què gì thế này..." Giang Thành nghĩ thầm trong lòng.
Khi nỗi bất an trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, Giang Thành biết mình không thể trì hoãn thêm nữa, quỷ e rằng đã đến gần bọn họ.
Sau khi ra hiệu im lặng đối với Thẩm Mộng Vân, Giang Thành đỡ Thẩm Mộng Vân đi xuống gầm bàn gần nơi ẩn náu của hắn.
Dặn dò cô hãy trốn ở bên trong, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dịch chuyển.
Bởi vì tầm nhìn dưới bàn không tốt nên Giang Thành yêu cầu cô chú ý đến tin nhắn trên điện thoại, một khi có chuyện gì phát sinh, hắn sẽ thông báo cho cô.
"Anh Giang, anh nhất định phải cẩn thận." Thẩm Mộng Vân kéo cánh tay của hắn nói.
"Yên tâm đi."
Giang Thành quay người, lập tức trốn vào vị trí mình tìm được.
Đó là một giá sách có kiểu dáng rất bình thường, ở trong góc, rất kín đáo, hắn trốn ở phía sau giá sách.
Chọn trúng nơi này, không chỉ vì nó nằm khuất mà còn vì view ở đây khá tốt.
Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy một số địa điểm then chốt xung quanh đó.
Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất là, không phải lo lắng có quỷ đánh lén từ phía sau.
Nhưng tương ứng với đó, nơi này có thể coi là điểm chết của các chiến lưởc aia auân eứ# môêt khi đã bỉ auử vác đỉnh đước vị trí thì không cá nhiều chỗ để hành động.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngẩng đầu lên thì thấy trên mép giá sách nơi Giang Thành đang ẩn náu có một chiếc đồng hồ cát, một phần ba cát trong đó đã chảy xuống.
Đột nhiên, điện thoại di động của hắn nhận được một tin nhắn từ Vương Kỳ, nội dung cũng rất đơn giản rõ ràng, chỉ có hai chữ: Đến rồi.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Giang Thành lập tức nhìn sang bên trái.
Môi trường ở đó tương đối phức tạp, đó là một giá sách lớn chứa một số cuốn sách liên quan đến lịch sử, còn có một số thang, bàn ghế di động, Vương Kỳ chính là đang ẩn náu bên trong khu vực đó.
"Bùm!"
Âm thanh đột ngột phá vỡ sự im lặng xung quanh, không hề có sự chuẩn bị, Giang Thành cũng giật nảy mình.
Âm thanh phát ra từ nơi Vương Kỳ đang ẩn náu.
Nó giống như một vật nhỏ nhưng cứng bị ném ra ngoài.
Sau đó, vẫn còn ma sát trên mặt đất một hồi.
Khẽ cau mày, Giang Thành đã biết đó là cái gì.
Là một chiếc điện thoại di động.
Vương Kỳ đã ném điện thoại ra ngoài.
Sự việc đại khái là như thế này, Vương Kỳ nhận ra quỷ đang ở bên cạnh mình nên ném điện thoại di động ra ngoài, để gây ra tiếng động đánh lạc hướng con quỷ, câu giờ cho mình thoát thân.
Nhưng... đây mới có cách bao lâu kể từ khi quỷ xuất hiện?
Một người như Vương Kỳ đã bị quỷ nhắm tới rồi, đến mức còn phải vứt bỏ điện thoại di động để bảo toàn mạng sống.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, một tin nhắn khác lại đến.
Nhưng khi nhìn thấy người gửi, Giang Thành không khỏi khựng lại.
Vậy mà lại là của Vương Kỳ gửi tới.
"Quỷ đã đi rồi, tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó con quỷ này. Anh đang ở đâu, tôi sẽ đi tìm anh."
Điều này thật không giống với giọng điệu nói chuyện của Vương Kỳ, hơn nữa tình cảm giữa bản thân và anh ta cũng chưa đến mức đó, Giang Thành không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Quỷ đã tìm thấy điện thoại di động của Vương Kỳ, sau đó dùng danh Suy nghĩ một lát, Giang Thành nhắn tin lại cho anh ta: "Ở chỗ tôi cũng không an toàn, anh hãy đổi một nơi an toàn đi, tôi sẽ tới tìm anh."
"Vậy anh tới thẳng đây đi, tôi ở khu lịch sử, sau giá sách thứ ba từ dưới lên." Phía sau còn có một câu nhắc nhở ấm áp: "Trên đường cẩn thận, con quỷ đó chưa đi xa đâu."
"Đi cái * mày." Giang Thành nghĩ thầm, nhưng khi chuyển sang tin nhắn trên điện thoại di động, lại chuyển thành tương thân tương ái: "Anh cũng vậy."
Cất điện thoại di động đi, trong lòng Giang Thành âm thầm tính thời gian trong lòng.
Cố trì hoãn thêm một lúc nữa, nhiệm vụ sắp kết thúc rồi.
Nhưng chưa đầy 30 giây sau, lại nhận được một tin nhắn khác từ điện thoại di động của Vương Kỳ: "Anh đang ở đâu, sao còn chưa nhìn thấy anh?"
Bên kia màn hình, Giang Thành có thể cảm nhận được con quỷ kia đang háo hức đối với mình như thế nào.
"Tôi sắp đến nơi rồi, trên đường xảy ra chút chuyện, hình như tôi nhìn thấy quỷ rồi, đang trốn đi đây, anh đợi tôi một chút." Giang Thành bấm bàn phím.
Nhưng lần này, trước khi hắn kịp tìm ra cách tiếp tục đối phó với con quỷ này, trong vòng 10 giây... hoặc có thể ít hơn, đã nhận được một tin nhắn khác.
Là được gửi đến từ điện thoại di động của Vương Kỳ.
Đó là một tin nhắn hình ảnh.
Sau khi nhấp vào, bên trong là một bức ảnh.
Bức ảnh tương đối mờ, lúc chụp ảnh chắc hẳn là xung quanh rất tối, cũng không bật đèn flash, nhưng ngay lúc Giang Thành muốn nhìn rõ hơn, đưa mặt lại gần, giây tiếp theo, vẻ mặt đột nhiên đã thay đổi.
Khung cảnh trong ảnh có mấy cái giá sách lớn, màu đen và rất cao, trong số đó, cái ở ngoài cùng bên phải, tựa vào tường, hắn càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, bởi vì đó là nơi anh đang ở. trốn bây giờ!
"Anh ở đó." Lại một tin nhắn nữa được gửi đến, vẫn là giọng điệu quen thuộc, người gửi quen thuộc: "Vương Kỳ","Tôi đến tìm anh đây."