Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 754 - Chương 754: Gợi Ý

Chương 754: Gợi ý Chương 754: Gợi ýChương 754: Gợi ý

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Giang Thành không ngờ con quỷ này lại có thể tìm ra vị trí của mình chỉ bằng vài tin nhắn.

Chẳng trách Vương Kỳ lại vứt điện thoại di động đi.

Chết tiệt, nếu sớm biết đã không trả lời tin nhắn của nó rồi.

Dựa vào bức ảnh nhận được, Giang Thành có lẽ có thể xác định được vị trí của con quỷ, nó cách hắn chưa đầy 20 mét, gần kệ sách thứ tư tính từ dưới lên.

Trên màn hình hiện lên một tin nhắn, lần này là của Thẩm Mộng Vân.

"Ngã rẽ trước mặt anh, trên mặt đất."

Thông điệp của Thẩm Mộng Vân rất ngắn gọn và rõ ràng.

Giang Thành nín thở tìm kiếm địa điểm mà Thẩm Mộng Vân nhắc đến, chính là giữa hai giá sách, phía trên có rắc một lớp bột mì.

Trên lớp bột mì, đã xuất hiện một dấu chân.

Mấy phút trước còn chưa có.

Dấu chân rất khoa trương, to gấp rưỡi chân của hắn, hơn nữa vị trí của các ngón chân, đang hướng thẳng về phía hắn đang ẩn náu.

"Anh không có ở đây."

Một tin nhắn khác được gửi đến điện thoại di động của Giang Thành, kèm theo một bức ảnh, đó là một giá sách, bên cạnh có một chiếc bình màu lục lam cao bằng nửa người.

Từ góc độ chụp, người chụp ảnh đang đứng ngay trước giá sách.

Nhìn ra xa, qua khe hở trên giá sách, Giang Thành có thể thấy rõ chiếc bình chỉ cách hắn 10 mét.

Nhưng xung quanh chiếc bình ... không có gì hết.

Một lát sau, lại có một bức ảnh khác, càng ngày càng đến gần Giang Thành: "Cũng không có ở đây ... tôi sẽ tìm thấy anh."

Giờ đây, khuyết điểm của nơi ẩn náu do Giang Thành chọn đã lộ rõ, tuy là khuất, nhưng một khi bị quỷ chú ý tới, sẽ mất đi khả năng trốn thoát.

Dựa vào tốc độ của con quỷ, chưa đầy một phút, chắc chắn có thể tìm ra hắn.

Giang Thành do dự hồi lâu, muốn gửi một tin nhắn xin lỗi cho quỷ, chọn lọc từ ngữ thế nào hắn cũng nghĩ xong rồi, nhưng đột nhiên một hồi chuông điên thoai di đâng vana lên cắt đứt euv nahï Ủa hắn. "Ring reng reng..."

Đó là âm báo thức rất cổ điển, loại âm thanh được tích hợp sẵn trong mọi điện thoại di động.

Hướng phát ra âm thanh... Giang Thành định thần lại, hóa ra đó chính là nơi Thẩm Mộng Vân đang ẩn náu.

Giang Thành hiểu ra, chắc chắn là Thẩm Mộng Vân đã nhận thấy mình đã bị một quỷ nhắm tới nên đã dùng nhạc chuông điện thoại di động để thu hút con quỷ, muốn cứu mình.

Vài giây sau, Giang Thành nghe thấy tiếng thứ gì đó bị nghiền nát, đồng thời, tiếng chuông điện thoại di động cũng đột ngột tắt.

Không chút do dự, Giang Thành nhân cơ hội này, lặng lẽ lẻn đi.

Phương hướng mà hắn chọn chính là khu vực lịch sử mà Vương Kỳ đã ẩn náu trước đó.

Quỷ cháy xém vừa rời khỏi đây.

Giang Thành đặt cược trong thời gian ngắn nó sẽ không quay trở lại.

"Chỗ anh thế nào rồi?" Giang Thành gửi tin nhắn cho Hoè Dật, lúc đang định gửi cho tên mập thì tin nhắn của Hoè Dật đã tới.

Nhưng giọng điệu của đối phương, lại khiến đôi mày căng thẳng của Giang Thành dần dần thả lỏng.

"Anh Giang, tôi là Thẩm Mộng Vân, hiện tại tôi đang ở cùng với anh Hoè Dật, anh thế nào rồi?"

Giang Thành gõ chữ: "Tôi không sao, đã chạy đi, lại tìm một chỗ trốn khác rồi." Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một dòng nữa: "Cảm ơn cô, cô Thẩm."

Giang Thành đại khái cũng có thể đoán rằng Thẩm Mộng Vân đã đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của mình, sau đó chờ khi cô ấy chạy xa, đồng hồ báo thức đã reo lên, nên mới cứu được mình.

"Cứu người này đúng là không lỗ rồi." Giang Thành thầm nghĩ: "Tính cả lần này, Thẩm Mộng Vân đã cứu mình hai lần."

"Hiện tại hai người có thể xác định được vị trí của quỷ cháy xém không?" Sau đó, Giang Thành gõ chữ hỏi.

Lần này đáp lại có chậm hơn một chút, dường như vẫn còn có chút ngượng ngùng: "Chân tôi bị thương, chạy không nhanh, con quỷ đã chú ý tới bước chân của tôi, giữa đường đụng phải Cao Ngôn, đi ngang qua nơi ẩn nấp của anh ta, sau đó tôi có cảm giác... cảm giác như con quỷ đã biến mất, hình như nó đã chuyển sự chú ý rồi." Những lời tiếp theo, Thẩm Mộng Vân không nói tiếp, nhưng Giang Thành đã đoán được, xem ra Thẩm Mộng Vân là chạy tới chỗ trốn của Cao Ngôn, sau đó lợi dụng Cao Ngôn để đuổi con quỷ sau lưng đi.

Giang Thành suy nghĩ một chút, trả lời: "Cô Thẩm, không cần tự trách mình, cô cũng không phải cố ý."

"Giang đại ca, anh Phú Quý đã liên lạc với anh chưa?" Giọng điệu tin nhắn đột nhiên thay đổi, hình như lần này là Hoè Dật.

"Chưa có." Giang Thành đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

"Chỗ anh Phú Quý đang trốn cách Cao Ngôn không xa, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện." Hoè Dật nhanh chóng đáp lại: "Hơn nữa tôi vừa mới gửi cho anh ấy hai tin nhắn, anh ấy cũng đều không trả lời."

Tiêu rồi... Giang Thành nhướng mày, vừa rồi hắn chỉ toàn nghĩ tới Thẩm Mộng Vân, quên sạch sẽ tên mập. ...

Co ro bên giá sách, sắc mặt tên mập tím tái vì kìm nén cảm xúc, vừa rồi, ngay vừa rồi thôi, tên khốn Cao Ngôn đó hoảng hốt chạy tới, sau đó...

Tên mập nuốt khan, anh ta liền nhìn thấy một dấu chân chợt xuất hiện trên chỗ phủ đầy bột mì trước kệ sách cách mình chưa đầy 5 mét.

Dấu chân rất lớn, lớn đến khoa trương, là đuổi theo Cao Ngôn mà tới.

Mà chuyện tức nhất là Cao Ngôn sau khi nhận thấy anh ta ở đây, mới chạy tới.

Chuyển hướng thảm họa sang phía đông...

Lúc ở tầng ba, Cao Ngôn đã từng dùng chiêu này để hãm hại Thẩm Mộng Vân, anh ta đã nghe bác sĩ nói qua.

Nhưng Cao Ngôn cũng không có chạy trốn, hai người bọn họ lúc này đã bị quỷ chặn lại gần những giá sách này.

Ở khu vực này ngoại trừ mấy cái giá sách lớn ra, thì không có nơi nào khác để trốn, bọn họ muốn trốn thoát là không thể nào, biện pháp duy nhất chính là lượn vòng quanh con quỷ, trì hoãn thời gian cho đến khi nhiệm vụ kết thúc.

Vừa rồi khi đi ngang qua một chiếc đồng hồ cát, anh ta cẩn thận liếc nhìn một cái, thấy trên đó không còn bao nhiêu cát nữa, nhiều nhất có lẽ là vài phút nữa thôi.

"Loạch xoạch-"

Anh ta chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, thì đã nghe thấy tiếng vài cuốn sách rơi xuống đất, ngay trên giá sách cách đó không xa.

Môê†t khnảng trếnag xuất hiên trên aiá sách. Con quỷ đang tìm kiếm bọn họ, để xác định vị trí cuối cùng của họ.

Tên mập cẩn thận lùi lại sau, tránh xa con quỷ, Cao Ngôn cũng làm theo, hai người một quỷ, bằng một cách thức rất kỳ quái, đi vòng quanh mấy giá sách.

Quỷ thỉnh thoảng lại lục lọi mấy cuốn sách, tạo ra tiếng động, trông có vẻ như đang tìm người, nhưng ngay cả tên mập cũng nhìn ra, đây càng giống như một thợ săn lão luyện đang chơi đùa với con mồi bị dồn vào chân tường hơn.

Xem ra quỷ cháy xém cũng biết rất rõ rằng, việc tìm thấy bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.

Bởi vì không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào bột mì trên mặt đất và vài cuốn sách thỉnh thoảng rơi xuống để xác định vị trí của quỷ cháy xém.

Trong lòng Cao Ngôn càng ngày càng bất an, anh ta có cảm giác mình mới chính là mục tiêu mà con quỷ này muốn săn lùng nhất.

Muốn mình không chết, chỉ dựa vào việc câu giờ là không có tác dụng, trừ khi... Cao Ngôn nhìn về phía tên mập, trong mắt có thứ gì đó điên cuồng trào dâng.

Trừ khi anh ta để tên mập này chết thay mình.

Đối mặt với tên mập chỉ đọc được hai dòng này, Cao Ngôn vẫn rất tự tin, nếu như mục tiêu đã rõ ràng, vậy thì tiếp theo là kế hoạch.

Anh ta không những muốn tên mập chết, hơn nữa quan trọng nhất là, còn phải chết thật tự nhiên, trông không có liên quan gì đến mình hết.

Dù sao thì đối với cái tên Giang Thành có thể nhìn thấy 47 dòng này, anh ta vẫn rất kiêng dè.

Hơn nữa đối với tình hình hiện tại, Cao Ngôn cũng có chính kiến của riêng mình, con quỷ chát xém này chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nó lại không lập tức ra tay, tìm ra bọn họ, rồi giết chết, mà thay vào đó là chơi vòng tròn cùng bọn họ, đây há chẳng phải là một loại gợi ý hay sao.

Có lẽ... nó chính là muốn nhìn thấy hai người bọn họ tự tàn sát lẫn nhau.
Bình Luận (0)
Comment