Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 755 - Chương 755: Gặp Được Mọi Người Thật Tốt

Chương 755: Gặp được mọi người thật tốt Chương 755: Gặp được mọi người thật tốtChương 755: Gặp được mọi người thật tốt

Tình hình hiện tại là, quỷ và hai người bọn họ, đang đi vòng tròn quanh vài giá sách trên một tuyến đường cố định.

Quỷ ở giữa hai người, anh ta và tên mập kia đều giữ cùng một tốc độ, cúi người xuống, đi thật thận trọng, chỉ sợ gây ra bất kỳ tiếng động nào có thể thu hút con quỷ.

Quỷ cũng rất phối hợp, vẫn giữ một tốc độ chậm rãi, từng bước từng bước một tiến về phía trước.

Nhìn chằm chằm về một ngã tư phía trước, bên cạnh có một giá sách tối tăm, trong mắt Cao Ngôn chợt lóe lên một tia sáng.

Anh ta đã tìm ra một cách.

Tính toán xong thời gian, lấy điện thoại di động ra đặt đồng hồ báo thức, thời gian là một phút sau, Cao Ngôn khẽ đặt điện thoại di động lên giá sách.

Sau đó, bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Với tốc độ hiện tại của bọn họ, thời gian mà đồng hồ báo thức sẽ reo, vừa vặn lúc tên mập đi ngang qua giá sách.

Đồng hồ báo thức sẽ kích thích đến con quỷ, và sau đó tên mập sẽ...

"Bùm!"

“Bụp!"

Sau lưng có tiếng cuốn sách rơi xuống đất.

Sắc mặt của Cao Ngôn chợt thay đổi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao quỷ lại như bị kích thích, đột nhiên tăng tốc, nhanh đúng gấp đôi so với lúc trước.

Cao Ngôn nhìn thấy tình huống này, không dám chậm trễ, cũng lập tức tăng tốc, quỷ tăng tốc, buộc anh ta cũng phải tăng tốc, nếu không sẽ bị đuổi kịp.

Nhưng mấy giây sau, đồng tử Cao Ngôn co rút, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Tiêu rồi...

Nếu bây giờ tăng tốc, vậy đợi sau khi đi hết một vòng, quay trở lại giá sách đặt điện thoại di động, chẳng phải sẽ vừa lúc đồng hồ báo thức reo sao? Không được, tuyệt đối không được!

Mặc dù thời gian gấp rút, Cao Ngôn vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại, tại sao con quỷ lại đột nhiên tăng tốc, điều gì đã kích thích nó?

Không phải là mình, thì chắc chắn là tên mập đó!

Nghĩ tới đây, anh ta quay phần cổ lại, muốn nhìn xem tên mập đi đến đâu rồi, nhưng không nhìn thì không biết, vừa nhìn, Cao Ngôn cả người đều trở nên ngây ngốc.

Tên mập đó... anh ta biến mất rồi.

Gần đó chỉ có mấy giá sách, giữa hai người có một con quỷ vô hình đi vòng tròn, anh ta nhất định không dám dừng lại.

Vậy nên là... tên mập kia đã trốn thoát được rồi? !

Chẳng trách quỷ đột nhiên tăng tốc độ, có lẽ nó nhận ra có người đã trốn thoát nên tức giận và bắt đầu tấn công anh ta.

Nhưng... anh ta đã làm điều đó như thế nào vậy?

Ngoại trừ mấy cái giá sách, gần đó không còn chỗ ẩn náu nào khác, nếu như trốn thoát ra ngoài, quỷ không có lý do gì mà lại không đuổi theo anh ta.

Nhưng thời gian còn lại rõ ràng là không đủ để anh ta có thể nghĩ ra câu trả lời, Cao Ngôn cắn răng, từng bước từng bước đi vào cái bẫy mà anh ta đã giăng ra cho tên mập.

"Không, sẽ không như thế!" Cao Ngôn ngẩng đầu, trong mắt đỏ ngầu, anh ta chuẩn bị liều mình một phen, phóng nhanh qua giá sách đặt điện thoại di động.

Chỉ cần trì hoãn thêm một lúc nữa thôi, nhiệm vụ sẽ kết thúc, anh ta sẽ không chết.

"Đúng, cứ làm như vậy đi!"

Cao Ngôn không do dự nữa, tăng nhanh tốc độ, nhưng khi anh ta vừa tăng tốc lao qua giá sách, đột nhiên toàn thân cứng đờ, như thể đâm thẳng vào một bức tường.

Nhưng rõ ràng là trước mặt anh ta không có gì hết.

Đầu óc trống rỗng, Cao Ngôn run rẩy đưa tay ra và chạm về phía trước, anh ta đã thực sự chạm vào một thứ gì đó, nó thô ráp và đầy vết nứt, giống như vỏ cây già.

Cổ họng anh ta cuộn lên cuộn xuống dữ dội, nhưng anh ta không ngờ rằng con quỷ cháy xém này vậy mà không hề dịch chuyển, mà đứng ở đây... đơi mình. "Kẽo kẹt—"

"ka... ka..."

Bên tai vang lên tiếng than củi đốt cháy bị bẻ vỡ, có lẽ là do nhiệm vụ sắp kết thúc, con quỷ này cuối cùng cũng lộ diện bộ mặt thật.

Thân thể cực kì cao lớn, một cái đầu cháy đen với ngũ quan bị tan chảy ra từ từ thu lại, sau đó cúi đầu xuống, trong hốc mắt đen xì không có gì hết.

Nhưng Cao Ngôn biết, nó là đang nhìn mình.

Tuy nhiên, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Cao Ngôn cuối cùng cũng hiểu ra mối nghỉ ngờ của mình, con quỷ này xuất hiện ở đây, không phải là đang đợi anh ta, mà là... đang canh giữ cái người trên giá sách.

Tên mập quả nhiên đã trèo lên giá sách và trốn ở phía trên cùng!

Khoảnh khắc con quỷ hiện thân, cái đầu quỷ là đang ngẩng đầu, nhìn lên trên, chính là anh ta đã chủ động đụng phải con quỷ, khiến đối phương mới chú ý tới mình.

"Ring reng reng..."

Khi điện thoại di động reo lên, một bàn tay quỷ khổng lồ nắm lấy đầu Cao Ngôn, sau đó, giữa những tiếng kêu thảm thiết, quỷ cháy xém và Cao Ngôn đã cùng nhau biến mất.

Cát trong đồng hồ cát cuối cùng cũng chảy hết xuống.

Sau khi nghe thấy tiếng hét, Giang Thành rời khỏi nơi ẩn náu, Hoè Dật và Thẩm Mộng Vân lập tức chạy về hướng có tiếng hét.

Nhưng khi bọn họ đến nơi, ngoại trừ một vài giá sách cao và nặng, cả tên mập và Cao Ngôn đều đã biến mất.

"Vừa rồi là giọng nói của Cao Ngôn." Hoè Dật nhìn chung quanh.

"Đây là... Thẩm Mộng Vân từ trên giá sách cầm lên một chiếc điện thoại di động, một lát sau mới gật đầu, khẳng định nói: "Đây là điện thoại của Cao Ngôn, trước đây tôi đã từng thấy anh ta dùng."

Điện thoại còn đây nhưng người thì không thấy đâu, hơn nữa còn nghe thấy tiếng la hét thảm thiết. .

"Gặp được mọi người thậy tốt."

Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ phía trên đỉnh đầu, như thể ở ngay gần bên tai bọn họ vậy.

Hoè Dật trong lúc hoảng sợ, vô thức muốn bỏ chạy nhưng lại va phải Thẩm Mộng Vân khiến cả hai suýt ngã. Giang Thành ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một cái đầu to nhô ra từ trên giá sách tối tăm, không phải tên mập thì còn ai vào đây nữa?

"Mẹ kiếp!" Hoè Dật che trán, nhưng trên mặt lại tràn đầy kinh ngạc: "Anh Phú Quý, sao anh lại trốn ở trên giá sách thế?"

Tên mập cẩn thận từ trên giá sách đi xuống, nhanh chóng giải thích cho bọn họ một lượt những chuyện đã xảy ra.

Con quỷ cháy xém một mực tìm kiếm anh ta và Cao Ngôn xung quanh đó, bọn họ lại không thể chạy thoát, cuối cùng anh ta đành hạ quyết tâm, cố gắng trèo lên phía trên giá sách.

Quỷ tuy rằng cao nhưng nếu nhìn thằng, chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy mặt trên của giá sách.

Kết quả là sau khi anh ta đã trèo lên trên rồi, không ngờ con quỷ lại đi theo đến, hơn nữa còn đợi ngay dưới giá sách, không đi nữa.

Còn ngẩng đẩu nhìn lên vị trí của mình, gần như khiến anh ta sợ chết khiếp.

"Chờ một chút." Ánh mắt của Thẩm Mộng Vân chợt khựng lại , nhìn tên mập, nghỉ hoặc hỏi: "Làm sao anh lại biết con quỷ này đang chờ mình ở bên dưới, còn ngẩng đầu nhìn anh?"

Căn cứu theo quy tắc ở tầng 4, quỷ gần như đã không xuất đầu lộ diện, làm sao còn có thể nhìn thấy được?

"Là... là tôi nhìn thấy." Tên mập nuốt nước miếng, có chút khẩn trương giải thích: "Tôi phát hiện ra một vấn đề, chỉ cần vị trí cao hơn quỷ, là có thể nhìn thấy nó."

Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó hất cằm về phía tên mập nói: "Tiếp tục nói đi."

"Sau đó tôi còn đang nghĩ rằng, thế này thì tiêu rồi, sau khi con quỷ đó nhắm vào tôi, nhất định sẽ tấn công tôi, nhưng không ngờ..." Tên mập chợt đổi giọng: "Cao Ngôn không biết từ đâu xông đến, sau đó thì đâm đầu vào người con quỷ."

"Sau đó con quỷ quay người lại, liền bắt anh ... bắt anh ta đi rồi." Tên mập càng nói càng nhỏ tiếng, ngoài việc không hiểu ra, dường như còn có chút ái ngại.

"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân đưa điện thoại di động của Cao Ngôn, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Anh xem cái này đi."

Giao diện điện thoại vẫn ở chế độ đồng hồ báo thức, chỉ mới cách đây vài phút. Ngôn, anh ta muốn dùng điện thoại di động để lừa tên mập, nhưng không ngờ lại hại chết chính mình.
Bình Luận (0)
Comment