Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Rời Đi

Chương 756: Rời đi Chương 756: Rời điChương 756: Rời đi

Nhưng so với điều này, Giang Thành càng tò mò một chuyện hơn, tên mập làm sao có thể leo lên giá sách?

Còn là khi bị quỷ truy đuổi.

Giá sách tuy đủ chắc chắn, nhưng bề mặt lại trơn nhẫn, muốn trèo lên nhanh không phải là điều dễ dàng, nhất là đối với một người có thể hình như tên mập.

"Anh leo lên đó như thế nào?" Giang Thành nghiêng đầu nhìn tên mập hỏi.

"Thì là... leo, leo lên thôi." Tên mập dùng tay làm hai động tác miêu tả lại rồi nói, nói xong cũng không biết là chột dạ hay là làm sao, nhìn vào mắt Giang Thành, giọng nói càng trở nên nhỏ hơn.

Giang Thành bước sang một bên, nói với anh ta: "Anh leo lại lần nữa đi."

"Lại leo?" Tên mập kinh ngạc hỏi.

"Nhanh lên!"

Tên mập hít một hơi thật sâu, để khí lực chìm vào đan điền, sau đó mạnh mẽ bước lên một bước, dùng tay chân đan vào nhau, rồi leo lên sau vài tiếng "cạch cạch".

Tiếp theo nhanh chóng nằm xuống, chỉ lộ ra khuôn mặt to lớn, ngây thơ chớp mắt nhìn Giang Thành, như muốn nói, anh thấy đấy, thế thôi, khá đơn giản.

Động tác đơn giản như này khiến Hòe Dật và Thẩm Mộng Vân nhìn đến ngây người, dù sao thì cũng chưa từng có ai nhìn thấy một tên mập nào dẻo dai linh hoạt đến như vậy.

Quan trọng nhất là, còn không gây ra nhiều tiếng ồn.

Hòe Dật trong lòng thầm nghĩ, nếu như trong ác mộng hiển thị thuộc tính của người chơi, thì cột linh hoạt của anh Phú Quý nhất định sẽ đầy.

"Thật là lợi hại!" Thẩm Mộng Vân không khỏi ngưỡng mộ kêu lên.

Người bình tĩnh nhất trong ba người chính là Giang Thành, hắn chỉ liếc nhìn tên mập rồi bảo anh ta đi xuống.

Đối với thuộc tính linh hoạt của tên mập, thì hắn biết, nhưng đồng thời hắn cũng chú ý tới, hình như tên mập này càng ngày càng linh hoạt rồi.

Không biết tại sao, nhưng hắn luôn cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu đc tên mân nàv mà kỳ quái là cảm điác auen thuâc mơ hề ởả sâu trong nội tâm hắn đối với tên mập càng ngày càng rõ ràng.

"Mọi người đều ở đây à." Phía sau truyền đến một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của Giang Thành.

Ngoảnh đầu nhìn lại, Vương Kỳ đang bước tới, trông vẫn là bộ dạng khiến người ta khó mà yêu thích nổi.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt của mấy người, sau đó nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Tên mập hỏi.

Vương Kỳ quay người lại, nhìn chằm chằm vào mặt tên mập vài giây rồi nói: "Chỗ mượn sách đã xuất hiện rồi."

Đi theo Vương Kỳ, những người còn lại chưa đi bao xa đã nhìn thấy ánh sáng từ góc đối diện chiếu tới, không sáng lắm, màu vàng mờ, còn đang không ngừng run rẩy.

Rẽ vào một góc, bước ra từ phía sau giá sách, ở vị trí cách đó khoảng 10 mét, xuất hiện một gian phòng mượn sách.

Phòng mượn sách trông đã rất lâu đời, được bao quanh bởi một vòng kính, bên trên bẩn thỉu, phía sau cánh cửa sổ duy nhất có một chiếc bàn lớn với ngọn đèn dầu trên bàn.

Ngọn lửa bên trong ngọn đèn dầu cháy yếu ớt, phản chiếu hình bóng một người.

Đẳng sau cái bàn... có một người đàn ông đang ngồi.

Toàn thân trên dưới được bao phủ bởi một chiếc áo choàng màu đen xám, ăn mặc trông giống như con quỷ cháy xám truy sát bọn họ vậy, cũng chính là thầy trừ tà người nước ngoài, nhưng xét theo chiều cao ...

"Mọi người muốn mượn cuốn sách nào?" Mấy người Giang Thành còn chưa kịp nghĩ kĩ hơn, quái nhân phía sau bàn làm việc đã lên tiếng trước, giọng nói vô cùng khô khốc, giống như hai mảnh than cọ xát vào nhau.

Giang Thành bước tới trước, đưa một tờ giấy có ghi số qua cửa sổ: "Làm phiền ngài giúp chúng tôi tìm cuốn sách này."

Từ khoảng cách này, Giang Thành cũng không cách nào rõ khuôn mặt của quái nhân kia.

"Kẽo kẹt——"

Sau khi nhận được mảnh giấy, quái nhân do dự vài giây rồi ngả người ra sau, chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Quái nhân đứng dậy, bước vào bóng tối phía sau lưng.

Bởi vì phạm vi chiếu sáng của đèn dầu có hạn nên bọn họ chỉ mơ hồ sách.

Nhưng tổng cộng có bao nhiêu giá sách, bọn họ không thể nhìn thấy.

"Kẹt-"

"Kẽo kẹt——"

"Bùm!"

"Bùm! bùm!"

Bọn họ nghe thấy một loạt tiếng động kì lạ, phát ra từ bóng tối sâu trong thư viện, giống như... Giang Thành cau mày, giống như có người đang giẫy giụa.

Tuy nhiên, kèm theo hai tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, âm thanh giãy giụa dần dần biến mất.

Ước chừng khoảng mấy giây sau, trong bóng tối có tiếng bước chân nặng nề truyền ra, quái nhân lại quay trở lại, lần này... trong tay có thêm một cuốn sách bìa đen.

"Bụp!"

Quái nhân đặt cuốn sách lên trên bàn, mặc dù đối với Giang Thành và những người khác, nó giống như đập xuống hơn.

"Cảm ơn"

Giang Thành vươn tay ra, lấy cuốn sách đi với tốc độ cực nhanh, như lo lắng nếu mình chậm quá, đối phương sẽ hối hận vậy, thậm chí còn sẽ nắm lấy tay hắn, kéo hắn vào trong phòng mượn sách quái dị này.

Ngay khoảng khắc vừa cầm lấy, Giang Thành liền cảm thấy có gì đó không ổn, cuốn sách có chút dính nhớp, giống như có thứ gì dính dính ở bên trên, còn thoang thoảng mùi tanh tanh.

Là máu.

Giang Thành mở tay ra, phát hiện trên tay mình có máu, hơn nữa chỗ máu này... vẫn còn ấm.

Liên tưởng đến tiếng giấy giụa vừa nghe thấy...

"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân tiến lên kéo cánh tay hắn, khẩn trương nói: "Lấy được sách rồi, chúng ta nhanh rời đi thôi."

Mọi người đều không có ai dám quay lưng lại phòng cho mượn, còn có quái nhân rời đi, nên chỉ có thể lui lại phía sau từng chút một.

Quái nhân vẫn ngồi tựa lưng vào ghế như cũ, qua tấm áo choàng xám, cũng không biết có phải y đang nhìn bọn họ hay không.

Khi lùi lai cách phòng mrifđn sách khoảnna67 mét thì chơt† có chuvên xảy ra.

Ngọn đèn dầu kia chợt rung chuyển dữ dội rồi rơi xuống bàn, ngọn lửa lập tức bốc cháy như bị đổ xăng.

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ phòng cho mượn đã chìm trong biển lửa.

Quái nhân ngồi trên ghế, hai tay đặt trên thành ghế, bất động cho đến khi chìm trong biển lửa, trên áo choàng xám bị đốt một lỗ lớn, lộ ra khuôn mặt bên dưới.

"Cao Ngôn!" Thẩm Mộng Vân kêu lên thất thanh.

Lúc này, chiếc áo choàng xám trên người đã bị đốt cháy, lộ ra bộ quần áo mà Cao Ngôn vốn mặc, anh ta ngồi trên ghế, xung quanh là biển lửa.

Anh ta không hét cũng không kêu, chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, đặc biệt là... nhìn chằm chằm vào tên mập, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

"Anh ta vẫn còn ý thức." Vương Kỳ thở ra một hơi, nói: "Chỉ là anh ta không thể điều khiển được cơ thể của mình."

Mùi thịt cháy kích thích thần kinh của mọi người, khuôn mặt của Cao Ngôn bắt đầu trở nên méo mó trong ngọn lửa, sau khi tan chảy, một thứ gì đó giống như dầu mỡ chảy xuống.

Mặc dù không có ấn tượng tốt với Cao Ngôn, nhưng việc tận mắt chứng kiến đồng đội của mình bị thiêu sống là quá tàn nhẫn.

Mọi người lựa chọn rời đi.

Sau khi bước ra khỏi thư viện, gió đêm thổi qua, mùi khét xộc thẳng vào mũi cũng dịu đi.

Buổi tối trong khuôn viên trường không có ai lang thang, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi, nhìn từ xa như những bóng ma cô đơn.

Khi đi đến bên đèn đường, mọi người gần như đồng thời dừng lại, nhìn về phía Giang Thành.

Giang Thành cũng rất tự giác mở cuốn sách trong tay ra.

Tên mập vẻ mặt hiếu kỳ, đưa tay sờ lên bìa sách, cảm giác rất mịn màng, nhìn không giống vật liệu bình thường chút nào: "Thật tinh xảo nhẫn mịn, nó làm bằng gì vậy?"

"Da người." Vương Kỳ ở bên cạnh bình tĩnh nói.

Khuôn mặt của tên mập co giật một cái, toàn thân cảm thấy khó chịu.

Thông qua cuốn sách này, Giang Thành dần dần hiểu ra toàn bộ câu Đúng như những gì hắn từng nghĩ, nếu ma ăn tim muốn chiếm giữ hoàn toàn cơ thể của Viên Tiêu Di thì nó phải giết chết toàn bộ những nhân cách khác.
Bình Luận (0)
Comment