Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 757 - Chương 757: Dối Trá

Chương 757: Dối trá Chương 757: Dối tráChương 757: Dối trá

Những nhân cách còn lại đều đã ẩn náu vào thế giới trong gương.

Cũng chính là trong mấy câu chuyện kinh dị liên quan đến Đại học Giang Đàm.

Như thể lo lắng có người nghe không hiểu, Vương Kỳ chậm rãi lên tiếng: "Chúng ta có thể coi mấy nơi của câu chuyện kinh dị này là cái bóng của trường đại học Giang Đàm, hoặc là nói... là thế giới gương tương ứng với trường đại học Giang Đàm."

"Thư viện mà chúng ta vừa bước vào, chính là thế giới gương phản chiếu của thư viện thực sự, cho nên trái và phải đảo ngược." Vương Kỳ ban ngày cũng đến thăm thư viện nên đã phát hiện ra huyền cơ bên trong.

"Nhân cách chính của Viêu Tiêu Di vẫn chưa biến mất, chỉ là bị ma ăn tim trấn áp." Giang Thành sau khi suy nghĩ liền nói: "Chỉ cần chúng ta có thể mang những nhân cách còn lại ra khỏi thế giới trong gương, thì có thể đánh thức nhân cách chính của Viêu Tiêu Di."

Sau đó, hắn lại nói thêm: "Bất kì một nhân cách nào cũng được".

Tuy rằng tên mập nghe câu hiểu câu không, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, chỉ cần bác sĩ hiểu là được, anh ta chỉ cần làm theo lời bác sĩ nói, chắc chắn sẽ không sai.

Nghĩ tới đây, tên mập thở dài nói: "Đáng tiếc, Tiểu Huệ trước đó hẳn là trốn ở phòng mượn sách."

Theo như lời của Viêu Tiêu Di, Tiểu Huệ không chỉ trốn trong phòng mượn sách, mà còn mang theo cuốn sách này bên mình, bây giờ cuốn sách đã xuất hiện, Tiểu Huệ chỉ sợ là ...

Trở lại ký túc xá, mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ việc trời sáng càng ngày càng muộn hơn.

Chất lượng giấc ngủ của tên mập luôn rất tốt, vẫn còn đang vui vẻ trong giấc ngủ, Hòe Dật thì lại như có tâm sự, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đã 9 giờ 30 sáng rồi, vậy mà bên ngoài trời vẫn còn tối.

Cả khuôn viên trường im lặng như thể chỉ có mấy người bọn họ là người sống vậy.

Giang Thành đi tới hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì thế?"

Hòe Dật chợt ngây ra, suy nghĩ bị gián đoạn, nhưng sau khi nhận ra là Giang Thành, ánh mắt do dự một lát, cuối cùng mới nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nhiệm vụ lần này thật là kỳ lạ." này anh ngoài việc nhìn ra ngoài cửa sổ, còn lén nhìn anh ta mấy lần, tại sao?" Giang Thành hất hất cằm về phía tên mập trên giường.

Ánh mắt Hòe Dật chợt khựng lại: "Tôi..."

Dường như cảm thấy không thể trốn tránh được nữa, Hòe Dật dứt khoát có gì nói nấy, anh ta mím môi: "Anh Giang." Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Giang Thành, hỏi: "Đỏ Thẫm các anh ... lần này thực sự chỉ có hai người các anh đến à?"

Giang Thành không xác nhận, cũng không phủ nhận, hắn chỉ gật đầu nói: "Nói tiếp đi."

"Nếu như đã nói rõ đến bước này, thì tôi sẽ nói thẳng." Hòe Dật đứng thẳng người lên: "Tên Vương Kỳ kia có phải là người của các anh không?"

"Không phải." Giang Thành đáp.

"Vậy... là Đỏ Thẫm hai anh đã giao dịch gì đó với anh ta sau lưng?" Hòe Dật tiếp tục hỏi: "Nhưng không có nói cho tôi biết."

"Cũng không."

Hòe Dật nhìn Giang Thành bằng ánh mắt dò hỏi: "Thật không?"

Giang Thành gật đầu: "Thật ."

Hòe Dật cau mày nhìn tên mập đang ngủ say, tựa hồ có điều gì không hiểu, một lúc sau mới tự lẩm bẩm: "Vậy thì thật là kỳ lạ."

Cảm nhận được ánh mắt của Giang Thành, Hòe Dật mở miệng giải thích, nhưng giọng lại rất nhỏ, như không muốn tên mập nghe thấy: "Anh Giang, lúc trước có một chuyện mà tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với anh, anh còn nhớ lúc ở thư viện tầng 4, ai là người đầu tiên bị quỷ phát hiện không?"

"Vương Kỳ." Giang Thành nhớ lại nói: "Tôi nghe thấy tiếng anh ta ném điện thoại ra ngoài."

Hòe Dật lắc lắc đầu, khuôn mặt thần bí nói: "Không phải Vương Kỳ, là anh Phú Quý, anh ấy mới là người đầu tiên bị quỷ phát hiện."

"Lúc đó tôi ở cách anh ấy không xa, nhìn thấy rất rõ, ở gần chỗ anh ấy xuất hiện dấu chân của quỷ đầu tiên, hơn nữa tôi có thể khẳng định, nó là hướng về phía anh Phú Quý."

"Nhưng tôi còn chưa kịp nhắc nhở anh ấy, thì đã có người ném điện thoại qua, sau đó, quỷ mới bị dụ đi." Hòe Dật dừng một chút, khó hiểu nói: "Điện thoại là bị ném ra khỏi khu lịch sử, chỉ có Vương Kỳ trốn ở đó."

Suy nghĩ của Hòe Dật rất rõ ràng, nếu như không phải vì có quan hệ, Vương Kỳ vì sao lại liều mạng đi giúp đỡ một đồng đội không thân thuộc. Điều này không thể giải thích được.

Giang Thành trước đó đã nhận thấy, cái người tên Vương Kỳ này dường như đặc biệt chú ý đến tên mập, đôi khi sẽ nói một số từ rất rõ ràng để tên mập dễ hiểu hơn.

Mơ hồ, một số hình ảnh vụn vỡ hiện lên trong đầu hắn, như thể đã từng quen thuộc, hai màu đen và đỏ đan xen trước mắt hắn.

Trong hỗn loạn, hắn rõ ràng nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt, nhưng khi đến gần để nhìn rõ hơn, thì lại đột nhiên tan vỡ.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, hắn nhớ Vương Kỳ từng nói với mình rằng, anh ta dường như đã quên mất một phần ký ức, nhưng bản thân mình thật ra cũng vậy.

Trong lúc bàng hoàng, hắn chợt nhớ đến lời Vô từng nói với mình, anh ta nói rằng mình và nó về bản chất không khác gì nhau, cả hai đều là những kẻ tội nghiệp sống trong dối trá và lừa gạt.

Nhưng nó có thể giúp bản thân, giúp bản thân xé nát thế giới được xây dựng bởi sự dối trá này.

Tiền đề là... nó muốn một thứ.

Mà thứ đó, đang ẩn sâu trong ký ức của mình.

"Anh Giang!"

"Anh Giang!"...

Theo sau những tiếng khẽ gọi trầm thấp, Giang Thành dần dần tỉnh táo lại, Hòe Dật ở trước mặt hắn, vẻ mặt rất lo lắng nhìn hắn: "Anh Giang, anh... anh không sao chứ?"

"Không sao..." Giang Thành chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Dáng vẻ vừa rồi của anh..."

Nghe vậy, Giang Thành nhìn Hòe Dật, cau mày hỏi: Dáng vẻ vừa rồi của tôi làm sao?"

"Dáng vẻ anh rất đáng sợ." Hòe Dật nuốt nước miếng, nhìn Giang Thành với vẻ sợ hãi trong mắt, nói xong, anh ta dùng tay làm động tác đơn giản: "Vừa rồi trên mặt anh nổi đầy gân xanh, mạch máu cũng nổi lên, còn có ... quan trọng nhất là..." Hòe Dật dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đôi mắt của anh."

"Mắt của anh chuyển sang... chuyển sang màu đỏ như máu, sau đó tôi nhìn anh, nhưng hình như đó không phải là anh, mà là... là một người khác."

"Anh Giang." Hòe Dật run rẩy nói: "Bên trong anh còn có một người khác là " Môi anh ta khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng lại không dám lên tiếng, tựa hồ nói ra tên của kẻ đó sẽ tự rước họa vào người vậy.

Cuối cùng, anh ta đưa tay ra, cẩn thận chỉ vào cái bóng Giang Thành để lại trên mặt đất.

Giang Thành lập tức nhận ra người mà anh ta đang nói tới chính là Vô!

Chẳng lẽ vừa rồi ... là nó?

Một lúc sau, Hòe Dật cẩn thận đi tới, nhỏ giọng nói: "Anh Giang, cánh cửa trong cơ thể anh... có phải là sắp không thể áp chế được nữa không?"

"Hai người ... hai người đang nói gì thế?"

Một âm thanh chợt vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, tên mập dụi dụi mắt, bộ dạng như vừa mới tỉnh dậy: "Ôi cha, trời còn chưa sáng à, đã mấy giờ rồi?"

Giang Thành liếc Hòe Dật một cái, sau đó đối phương rất tự giác ngậm miệng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi tên mập một cách rất tự nhiên.

Bởi vì thời gian trong ngày bị nén lại nên các lớp học buổi sáng cũng trở nên rất ngắn, chỉ chưa đầy một tiếng, xen kẽ giữa các giờ giải lao.

Nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ một vài người trong số bọn họ, cả học sinh lẫn giáo viên đều không cảm thấy có điều gì không ổn.

Sau khi tan học, Giang Thành đi thẳng vào khu rừng nhỏ, Viêu Tiêu Di vẫn đang đợi hắn.
Bình Luận (0)
Comment