Chương 758: Đại sảnh điêu khắc
Chương 758: Đại sảnh điêu khắcChương 758: Đại sảnh điêu khắc
"Tiêu Di." Giang Thành trên đường đi ấp ủ cảm xúc, cuối cùng sau khi nhìn thấy Viên Tiêu Di đợi ở chỗ cũ, cảm xúc tích tụ trong nháy mắt được giải phóng.
Viêu Tiêu Di sau khi nhìn thấy Giang Thành sau, đôi mắt vốn đang ảm đạm, chợt bừng sáng: "Đàn anh, cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Giang Thành hai mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Xin lỗi, anh không thể cứu được Tiểu Huệ, là do anh không tốt..."
Nghe vậy, Viêu Tiêu Di chợt loạng choạng, giống như đứng không vững, Giang Thành ôm lấy eo cô, mới ngăn không khiến cô ngã xuống.
Vài giây sau, Viêu Tiêu Di nước mắt lưng tròng: "Tiểu Huệ... cô ấy cũng..."
Có vẻ như lần này cả hai bên đều cảm thấy mối quan hệ đã ổn định nên cũng không thúc ép quá nhiều mà vui vẻ bước vào bước tiếp theo.
"Đàn anh." Viêu Tiêu Di dùng ánh mắt đáng thương nhìn Giang Thành, giọng nói có chút run rẩy: "Tối qua em đã gặp Tiểu Ngữ rồi."
Tiểu Ngữ...
Giang Thành nhanh chóng tìm kiếm trong đầu thông tin về cô gái mất tích có liên quan đến điêu khắc, trong nhà kho của trung tâm hoạt động, họ đã tìm thấy một con dao điêu khắc bằng đất sét.
"Tiểu Ngữ đã nói cái gì?" Giang Thành rất kiên nhẫn hỏi.
Viêu Tiêu Di nhớ lại: " Tiểu Ngữ nói rằng cô ấy đang ở trong đại sảnh điêu khắc, một mình, bên trong rất tối, đi thế nào cũng không thể ra ngoài, tất cả các cửa đều biến mất, hoặc là bị khóa hoặc là biến mất!"
"Chỗ vốn dĩ là cửa, thì đều biến thành tường!"
"Cô ấy còn nói rằng bên trong có rất nhiều... rất nhiều bức tượng kỳ lạ, cô ấy chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa rõ ràng cô ấy là người duy nhất trong đại sảnh điêu khắc, nhưng cô ấy... nhưng cô ấy lại có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình, còn có cả những tiếng xào xạc, hình như là ..." Viêu Tiêu Di đổi giọng, nhìn Giang Thành nói: "Có thứ gì đó đang bò trên mặt đất!"
"Khi cô ấy quay đầu lại, những âm thanh kỳ lạ kia lại biến mất."
"Tiểu Ngữ nói cô sắp phát điên rồi, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không dám lên tiếng, càng không dám gây ra quá nhiều ồn ào, chỉ có thể trốn đi, tìm một chỗ để trốn..." "Trốn ở một nơi không ai có thể tìm thấy cô ấy."
"Nhưng đồng thời cô ấy cũng nói, nơi cô ấy trốn tuy an toàn nhưng không thể trụ được bao lâu nữa, nếu thời gian trôi qua, cô vẫn sẽ phải chết. Vậy nên, đàn anh, cầu xin anh, anh nhất định phải cứu cô ấy ra ngoài! Tiểu Ngữ là bạn tốt nhất của em đó!" Nếu như không phải biết rõ về "Viêu Tiêu Di", thì đúng là rất dễ bị kỹ năng diễn xuất của cô ta đánh lừa.
Tung hoành giang hồ bao nhiêu năm như vậy, những người có kỹ năng diễn xuất sánh ngang với mình, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Con ma ăn tim này, được tính là một.
Giang Thành nâng khuôn mặt của Viêu Tiêu Di lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: "Tiêu Di, anh hứa với em, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Ừm." Viêu Tiêu Di gật đầu, sau đó bắt đầu giáo dục cho Giang Thành về kiến thức nền tảng của nhiệm vụ này.
Suy nghĩ một lúc, Viêu Tiêu Di nhớ lại: "Đàn anh, đại sảnh điêu khắc là một nơi rất tà môn, nghe nói trong quá trình xây dựng năm xưa, đã từng xảy ra chuyện, có một công nhân bị gãy chân, còn một người khác thì dây an toàn bị đứt, từ trên cao ngã xuống, vỡ cả đầu".
"Bên phía trường học cũng suýt vướng vào vụ kiện vì tranh chấp với đội thi công".
"Tóm lại là vừa mới bắt đầu thi công, đã gặp phải đủ thứ chuyện. Cuối cùng, nghe nói tìm người đến xem, người ta nói là mảnh đất này có vấn đề."
"Cách đây rất lâu nơi này là một ngôi mộ tập thể, hơn nữa bên dưới đều là chôn những tử tù." Viêu Tiêu Di đột nhiên hạ giọng, thần bí nói.
Giang Thành cũng rất phối hợp run rẩy mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Sau đó, theo những gì người ta nói, đã sửa bản vẽ, mới xây được nên trung tâm nghệ thuật." Nói đến đây, Viêu Tiêu Di dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức giải thích: "Đàn anh, đại sảnh điêu khắc nằm ở bên trong trung tâm nghệ thuật, chiếm diện tích không gian rất lớn."
"Có người còn nói, từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ trung tâm nghệ thuật giống như một hình bát quái, về phần điều đó có đúng hay không, thì em cũng không chắc."
"Là vậy à." Giang Thành gật đầu, sau đó nhìn về phía Viêu Tiêu Di dịu dàng nói: "Tiêu Di, trong trường hẳn là còn có tin đồn về chuyện này nữa, phải không?"
"nga vâv đần anh " Viêu Tiêu Di biểu hiên ra hơi căng thẳng. hai †av đan vào nhau, sắc mặt tái nhợt nói: "Nơi đó từng xảy ra một chuyện, lúc đó đã gây ồn ào rất lớn."
"Là ... là một giáo viên thực tập mới được tuyển dụng, có chuyên ngành điêu khắc, bởi vì là người mới mà, nên muốn nỗ lực một chút, để có thể được ở lại làm."
"Lúc đó tình cờ có một cuộc triển lãm các tác phẩm điêu khắc, ở ngay đại sảnh điêu khắc, ban ngày có rất nhiều người, khá hỗn loạn, nên tối nào anh ấy cũng ở lại một mình để xem, chuyên tâm học tập."
"Trên danh nghĩa thì không được phép, nhưng bác bảo vệ phụ trách trực đêm là một người khá tốt bụng, thấy anh ta là một thanh niên từ quê lên, học hành chăm chỉ, nên cũng không ngăn cản, nhưng có nói với anh, buộc phải về trước 9 giờ tối."
"Bởi vì cứ đến 6 giờ chiều, cửa trung tâm nghệ thuật sẽ khóa từ bên trong, không ai được phép qua đêm ở đây ngoại trừ nhân viên trực do bộ phận bảo vệ để lại."
"Đây là quy định của trường học."
"Cho nên bác bảo vệ nói với người giáo viên này rằng, sau khi anh ta xem xong triển lãm, thì hãy đến phòng bảo vệ tầng một tìm mình, rồi mình sẽ mở cửa cho anh ta rời đi."
"Mọi chuyện cứ như vậy mấy ngày, vẫn luôn như vậy, cho đến một ngày, bác bảo vệ đang trực ca thì mơ mơ màng màng ngủ quên mất, khi tỉnh dậy thì phát hiện trời đã về sau nửa đêm rồi."
"Ông cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì theo như bình thường, giáo viên nam này đáng lẽ phải sớm đến tìm mình rồi mới đúng, tại sao hôm nay..."
"Ông cầm đèn pin, mặc áo khoác, im lặng đi về phía đại sảnh điêu khắc, chờ khi đến đại sảnh điêu khắc, thì phát hiện cửa bên ngoài đang khép hờ, đèn cũng đã tắt."
"Đẩy cửa ra, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong cực kì tối."
"Bảo vệ gọi tên giáo viên nam nhiều lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, ông tưởng giáo viên nam đã rời đi, thấy mình ngủ say, nên cũng không chào nữa".
"Lúc đầu ông không coi trọng chuyện này, cũng là vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, nên đã đóng cửa đại sảnh điêu khắc lại, quấn chặt áo khoác rồi đi về, chuẩn bị quay lại phòng bảo vệ tiếp tục ngủ."
"Nhưng vừa đi ra khỏi chưa bao xa, trong hành lang có một cơn gió thổi qua, lạnh đến khiến ông rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn."
"Đần dần. âng nhân ra ceá điền aì đó khânan đúno. e#ửa lớn của truna tâm nghệ thuật bị khóa từ bên trong, chìa khóa nằm trong tay ông, giáo viên nam kia làm cách nào mà rời đi được?"
"Ngay lúc đó, ông nghe thấy một loạt tiếng động kì lạ."
"Âm thanh rất nhỏ, xì xì xù xù, nếu như không phải do môi trường xung quanh cực kì yên tĩnh, rất có khả năng sẽ bị bỏ qua."
"Không biết tại sao, nhưng loạt âm thanh này theo bản năng khiến da đầu ông tê dại."
"Ông dũng cảm quay người lại, từng bước một đi theo hướng âm thanh, phát hiện là phát ra từ đại sảnh điêu khắc, nơi mình đã tự tay đóng cửa lại."
"Qua cánh cửa, âm thanh càng lúc càng rõ, giống như có thứ gì tương tự chuột cào lên bản gỗ vậy."
"Hoặc là..." Viêu Tiêu Di dừng lại, nhỏ giọng nói: "Có thứ gì đó đang bò trên mặt đất."