Chương 759: Chụp ảnh
Chương 759: Chụp ảnhChương 759: Chụp ảnh
"Bởi vì bên trong đều là sản phẩm triển lãm để trưng bày, nếu như có chuyện gì xảy ra, bản thân cũng không thể thoát khỏi liên lụy, cộng thêm chuyện của giáo viên nam..."
"Ông vẫn luôn cảm thấy giáo viên nam chưa rời đi, chắc là vẫn còn ở trong trung tâm nghệ thuật."
"Đầu tiên ông tìm đến công tắc đèn trên tường sau cánh cửa, nhưng khi ấn vào mới phát hiện ra, cảm giác tay không đúng, không phải là loại lạch cạch cứng cáp, mà là mềm mềm, hình như là bị hỏng rồi."
"Dùng đèn pin soi kỹ thì thấy công tắc bị nứt tứ tung, bị người ta dùng vật sắc nhọn đập vỡ".
"Phản ứng đầu tiên của bảo vệ chính là có trộm lẻn vào."
"Loạch xoạch loạch xoạch..." Viên Tiêu Di học rất giống, khiến Giang Thành có cảm giác như đang thật sự ở đó, tựa như hắn chính là người bảo vệ đêm đó.
"Bảo vệ lại nghe thấy loạt âm thanh kỳ lạ đó, lần này ông đã nghe thấy rõ hơn rồi, ở ngay... ở ngay trong góc của đại sảnh điêu khắc!"
"Bảo vệ cho rằng người kia là trộm, nên hét lớn yêu cầu đối phương ra ngoài, sau đó chiếu đèn pin vào, nói nếu còn không ra sẽ gọi cảnh sát!"
Viên Tiêu Di dừng một chút, nhìn Giang Thành, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi: "Bên trong góc... quả thực có một người, mặc trang phục toàn thân màu đỏ, ngồi xổm trên mặt đất, quay mặt vào tường, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng phía sau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của y.
Cảnh tượng như vậy xẹt qua trong đầu Giang Thành, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ rằng nếu mình là người bảo vệ kia, sẽ quay người bỏ chạy, hoặc là kiếng chân lên, thầm lặng nhất có thể chuồn đi.
Nhưng nếu đổi lại là hắn, e rằng cũng sẽ không có tình tiết phía sau rồi.
"Người đó..." Giọng nói của Viên Tiêu Di đột nhiên trở nên căng thẳng: "Người đó còn thỉnh thoảng vẫn run rẩy vài cái, âm thanh kỳ lạ chính là phát ra từ trên người y."
"Lúc này, bảo vệ đột nhiên chú ý tới, dưới chân người này ... đều là máu! Máu màu đỏ tươi! Bộ quần áo này vốn dĩ cũng không phải là màu đỏ, mà là bị máu nhuộm đỏ!"
"Người này chính là giáo viên nam! Lúc anh ta tới là mặc quần áo màu trắng cho nên hảo vê không nhân ra naav!" "Chờ khi bảo vệ hoảng sợ bước tới, vừa dùng tay chạm vào vai giáo viên nam, thì giáo viên nam đã ngã xuống, là ngã về phía sau".
"Khuôn mặt lộ rõ máu me bê bết, hai tay... hai tay đều bị dóc còn xương trắng, treo trên ngực giống như chân gà, bên trên vẫn còn sót lại một ít thịt vụn và da..."
Lúc này Viên Tiêu Di thở dốc kịch liệt, kể lại một câu chuyện như vậy, sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.
"Đàn anh, anh ta vẫn chưa chết, lúc đó anh ta còn chưa chết!" Cảm xúc của Viên Tiêu Di có hơi mất kiểm soát.
"Tiêu Di, em đừng sợ, có anh ở đây, em rất an toàn." Giang Thành đưa tay ra, chắn lên trên trán của Viên Tiêu Di trán, tựa như làm thế có thể truyền sức mạnh cho cô, giúp cô vượt qua sợ hãi.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau, Viên Tiêu Di mới bình tĩnh lại, tiếp tục kể lại câu chuyện cho Giang Thành.
"Sau đó bảo vệ sợ quá, lăn lê bỏ chạy. Đàn anh, anh có thể tưởng tượng được không? Khi đó... giáo viên nam kia vẫn còn đưa tay ra tóm lấy bảo vệ, chính là dùng đôi tay kia..."
"Bảo vệ cả người choáng váng, trong lúc hoảng sợ bỏ chạy thì va vào tường, đầu chảy cả máu mà cũng không biết..."
"Trở lại phòng bảo vệ, ông lập tức gọi cảnh sát."
"Trời còn chưa sáng, cảnh sát đã đến, nhưng giáo viên nam đã chết rồi." Viên Tiêu Di mím môi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hiện trường lúc đó đặc biệt thê thảm, một cựu cảnh sát liên quan đến vụ án nhớ lại, khi đó có một cảnh sát trẻ, sau khi nhìn thấy thi thể, liền bịt miệng lại, chạy ra ngoài cửa nôn mửa, phải rất lâu sau mới hồi phục được."
"Lăng trì... Đàn anh, anh có nghe nói qua chưa?" Viên Tiêu Di sắc mặt tái nhợt giải thích: "Nghe nói cảnh tượng này có chút giống như thế."
"Bên phía cảnh sát nói như thế nào?" Giang Thành hỏi.
"Tại hiện trường tìm thấy hung khí, chính là những công cụ thường được sử dụng để điêu khắc, bên trên dính đầy máu, toàn bộ tòa nhà cũng không có dấu hiệu bị đột nhập, cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, nên ngoại trừ giáo viên nam ra, thì chỉ còn lại một mình người bảo vệ, mọi người đều nghỉ ngờ là ông." Viên Tiêu Di nói.
"Nhưng hóa ra cuối cùng lại không phải như vậy, có phải không?" Giang Thành quen đường cũ hỏi.
"Ừm." Viên Tiêu Di cẩn thận gật đầu: "Cảnh sát bắt người bảo vệ về, nói là để nhối hơn điều tra. nhưng khâng lâu eau lai thả âna ra" "Sai đó trong trường học có người đồn, nói giáo viên nam không phải là bị người giết, là bị ... bị điêu khắc trong đại sản điêu khắc giết!"
Giang Thành khẽ cau mày: "Điêu khắc giết người?"
"Đúng vậy." Viên Tiêu Di cổ họng cuộn lên cuộn xuống một cái, tiếp tục nói: "Tin đồn như thật rằng, nguyên nhân bắt đầu từ một bức ảnh, được cảnh sát chụp tại hiện trường, trong bối cảnh trời còn chưa sáng."
"Nhưng đến chiều hôm sau, cảnh sát mang theo bức ảnh, đi tìm người phụ trách đại sảnh điêu khắc của trường học".
"Vừa đến đã trực tiếp hỏi anh ta rằng, tại sao lại vào hiện trường vụ án và dịch chuyển đồ đạc bên trong mà không có sự cho phép của cảnh sát."
"Người phụ trách thì ngơ ngác, nhanh chóng giải thích là không có làm, hơn nữa hiện trường đã bị các anh phong tỏa rồi, cho nên muốn đi vào cũng không có cơ hội."
"Cảnh sát lấy ra hai bức ảnh, vị trí chụp giống nhau. Sau đó, bọn họ chỉ vào một trong hai bức ảnh và hỏi: Vậy xin hỏi bức điêu khắc này đã đi đâu rồi? Tại sao chúng tôi đã tìm kiếm khắp hiện trường cũng không thấy?"
"Lúc này, người phụ trách mới chú ý đến, có một bức tượng đứng ở đằng xa làm nền cho một trong những bức ảnh, vị trí ở trong góc."
"Vì có quá nhiều tượng nên thoạt nhìn không nổi bật lắm."
"Nhưng khi so sánh hai bức ảnh với nhau, thì lại rất rõ ràng, cùng một góc độ chụp ảnh, trong bức ảnh thứ hai, cái góc kia đã trống rỗng, chẳng có gì cả".
"Bức ảnh trong đó bức tượng được chụp bởi cảnh sát đầu tiên đến vào đêm xảy ra vụ việc, lúc đó trời còn chưa sáng."
"Bức ảnh thứ hai được cảnh sát chụp sau khi trời đã sáng của ngày hôm nay."
"Không khó để đoán được viên cảnh sát đã nói gì. Anh ta nghỉ ngờ có người đã lén lút dịch chuyển bức tượng khi họ không chú ý đến. Nói cách khác, chỉ những người chột dạ mới làm việc như vậy vào thời điểm này!"
"Người phụ trách hét lên rằng mình bị oan, nhưng sau đó anh ta dường như phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu".
"Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghỉ hoặc nói với viên cảnh sát đến hỏi: Mình chưa từng nhìn thấy bức tượng này bao giờ, đây không giống như là của trường học bọn họ!"
"Làm sao cảnh sát có thể tin được những lời quỷ này chứ? Vì vậy, bèn yêu cầu họ xác nhận".
"Nhưng điều kỳ lạ là mọi người đều nói rằng họ chưa từng nhìn thấy bức tượng này, và không có chút ấn tượng nào cả!"
"Ngay cả một bà lão phụ trách quét dọn cũng nói rằng góc đó trống không, chưa bao giờ có bất kỳ bức tượng nào, bà mỗi ngày khi làm việc mệt đều sẽ nghỉ ngơi ở đó một chút, tuyệt đối không thể nhớ nhầm."
Giang Thành chậm rãi thở ra: "Bức tượng này chỉ xuất hiện vào đêm giáo viên nam bị giết, chờ đến sau khi trời sáng, lại biến mất, là như vậy sao?"