Chương 760: Tái hiện
Chương 760: Tái hiệnChương 760: Tái hiện
"Đúng... chính là như vậy." Viên Tiêu Di gật đầu liên tục: "Hơn nữa sau đó, cảnh sát đã lấy danh sách tất cả các tác phẩm điêu khắc được trưng bày trong triển lãm lần này, phát hiện bên trong tổng cộng 53 tác phẩm trưng bày, tất cả đều là loại tác phẩm điêu khắc, trong danh sách đều có ảnh tương ứng."
"Bọn họ cũng đã xác nhận tại hiện trường, 53 tác phẩm điêu khắc này, không thiếu một cái nào, đều có thể tìm thấy!"
"Bên trong quả thật không có tác phẩm điêu khắc nào như vậy." Viên Tiêu Di do dự một lát, dùng giọng rất nhỏ nói: "Tác phẩm điêu khắc này cứ như là đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất vậy."
"Đó là tác phẩm điêu khắc như thế nào?" Giang Thành tò mò hỏi.
"Là một tượng người." Viên Tiêu Di hồi tưởng lại: "Là loại bán thân, tương tự với loại mà chúng ta vẫn thường thấy."
"Tượng người bán thân..." Giang Thành đột nhiên nghĩ đến một nhiệm vụ mà Hòe Dật từng nhắc đến, có liên quan đến một bức tượng bán thân quỷ dị.
"Đàn anh." Viên Tiêu Di thấy Giang Thành rơi vào trầm tư, không khỏi phải lên tiếng nhắc nhở.
Giang Thành định thần lại.
Viên Tiêu Di nhìn sắc mặt Giang Thành, không khỏi lộ ra vẻ đau lòng: "Đàn anh, anh không sao chứ?"
Giang Thành xoa xoa thái dương, dùng giọng mệt mỏi trả lời: "Anh không sao, Tiêu Di, em không cần lo lắng cho anh, cứu người quan trọng hơn, em... em cứ nói tiếp đi."
Nghe vậy, Viên Tiêu Di gật gật đầu, sau đó lên tiếng, nhưng lần này, giọng điệu của cô ta đã thay đổi, Giang Thành rất nhạy bén nắm bắt được.
"Đàn anh." Viên Tiêu Di hạ giọng, thần bí nói: "Bức điêu khắc cổ quái này... không chỉ xuất hiện một lần."
Giang Thành nghe xong, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Sau đó nó lại xuất hiện à?"
Viên Tiêu Di mím môi gật đầu, dường như đang lo lắng gì đó, sắc mặt cô ta rất kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói chuyện lại với Giang Thành: "Đàn anh, anh còn nhớ người bảo vệ nhắc đến trước đó chứ, chính là người đã tìm thấy thi thể của giáo viên nam đó." xem ra là ông không có liên quan gì đến vụ án này."
"Ừm." Ánh mắt Viên Tiêu Di kỳ quái, biểu cảm cũng vậy: "Ông ấy đã được thả, nhưng... nhưng đó không phải là tự nguyện."
Câu này thì Giang Thành có hơi nghe không hiểu, được cảnh sát thả ra, không phải là chuyện tốt sao, coi như là đã loại bỏ được sự tình nghỉ cho anh ta.
Tại sao khi đến miệng Viên Tiêu Di, bảo vệ lại trở thành không tình nguyện vậy?
"Đàn anh, anh không nghe nhầm đâu, đây thực sự không phải là do ông ấy tự nguyện, ông không muốn rời khỏi đồn cảnh sát, còn bởi vì sự việc này, còn làm ầm ï bên trong đó." Viên Tiêu Di giải thích: "Ông ấy nói không muốn ra ngoài, bởi vì bên ngoài có người đang đợi ông, đang đợi để giết ông!"
"Đợi giết ông?"
"Đúng, ông ấy chính là đã nói như vậy!" Viên Tiêu Di gật đầu.
Giang Thành suy nghĩ một chút, gật đầu với Viên Tiêu Di: "Em nói tiếp đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì?"
"Ban đầu cảnh sát cũng không tin, nhưng bao nhiêu năm như vậy, bị bắt kêu oan ức, một lòng chỉ muốn nghĩ cách thoát khỏi đây, bọn họ đã gặp qua không ít, còn trường hợp như bảo vệ, bản thân không có tội, còn ăn vạ ở đồn cảnh sát không chịu đi, đúng là chưa gặp nhiều."
"Một lúc sau, cảnh sát cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì bộ dạng của người bảo vệ trông không giống như đang giả vờ, đôi mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm vào góc tường, như thể bị ma chướng (cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra), bộ dạng đó ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
"Cảnh sát cũng đã gọi cho bác sĩ tâm lý, người chịu trách nhiệm can thiệp sau tai nạn, nhưng bác sĩ tâm lý đã nói rất nhiều, mà người bảo vệ cũng không có phản ứng gì cả."
"Ngay khi bác sĩ tâm lý bất lực, chuẩn bị rời đi, người bảo vệ cuối cùng cũng lên tiếng."
"Nhưng không lên tiếng thì còn đỡ, vừa mới mở miệng, đã khiến bác Sĩ tâm lý bị sốc."
"Ông ấy chỉ vào góc tường phía sau bác sĩ tâm lý, run rẩy hỏi: Người này... đi cùng anh đến sao, tại sao anh ta cứ nghiêng cổ, nhìn chằm chằm vào tôi?"
"Nhina_ nhưng †rang nhàng chỉ có hai naười là bảo vê và bác sĩ†tầm lý!" Viên Tiêu Di kích động nói: "Chỗ góc tường đó chỉ có một cây móc treo quần áo, trên đó có treo một chiếc áo!"
"Chỉ là một chiếc áo mà thôi!"
"Bình tĩnh, Tiêu Di." Giang Thành an ủi nói: "Có anh ở đây."
"Nhưng bất luận có nói thế nào đi nữa, người bảo vệ dù sao cũng không phải là phạm nhân, cứ ở lại mãi trong đồn cảnh sát cũng không phải là giải pháp lâu dài."
"Sau đó, bác sĩ tâm lý khuyên người nhà ông đến ở cùng, ngày hôm sau hai đứa con trai của ông cũng đến."
"Vừa nhìn thấy bộ dạng của người bố, hai người con trai liền tức giận, nói rằng bố mình ở bên trong này chắc hẳn đã phải chịu khổ rất nhiều, nói không chừng còn bị bức cung."
"Còn nói sẽ kiện lên trên, tuyệt đối không thể nuốt cục tức này."
"Người cảnh sát phụ trách vụ án này cũng có nỗi khổ mà không thể nói ra".
"Bảo vệ nhìn thấy hai đứa con, cũng không có phản ứng gì nhiều, cả người trông như mất hồn".
"Nhưng sau khi nhìn thấy hai đứa con trai chuẩn bị đưa mình ra ngoài, người bảo vệ liều mình giãy giụa, còn mở miệng định cắn người".
"Nhưng cuối cùng, vẫn không chống cự lại được với hai đứa con trai của mình, cưỡng ép đưa đi. Khi đó, người bảo vệ vừa khóc vừa la hét, còn thu hút một số người qua đường đứng nhìn ở cửa đồn cảnh sát".
"Hai người con trai của ông nghĩ rằng chắc là bố mình đã phải chịu ấm ức nhiều lắm ở bên trong, vừa bế bố ra ngoài vừa an ủi bố rằng, ra ngoài đưa bố đi ăn đồ ngon, mua cho bố quần áo mới, công việc bảo vệ này chúng ta không làm nữa, dẫn ông đi hưởng phúc, v. v.
"Nhưng ai mà ngờ được..." Viên Tiêu Di đổi chủ đề, thở dài nói: "Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, còn chưa tới trăm mét, người bảo vệ đã cắn vào tay một đứa con trai, nhân cơ hội nó buông tay ra, mà chạy thục mạng quay trở lại, theo hướng đồn cảnh sát."
"Hai đứa con trai của ông đuổi theo phía sau, kết quả khi băng qua đường, người bảo vệ không biết làm sao, đột nhiên đứng giữa đường, cứ đứng sừng sững và bất động."
"Kết quả là một chiếc xe tải lớn đã tông vào, cán người dưới bánh xe." Viên Tiêu Di nhổ một miếng nước bọt, nhỏ giọng nói: "Khi tìm thấy người đó, toàn bộ phần thân trên đã bị nghiền nát, giống như một tờ giấy, dính chãt vuốếng đất có câÂv fna khâna lên " "Tài xế xe tải lúc đó đã quá sợ hãi, trên xe anh ta chở đầy sỏi để lát đường, hoàn toàn không thể dừng lại được".
"Một trong hai đứa con trai của ông, đã ngất xỉu ngay tại chỗ."
"Người còn lại, lúc sau cũng không thể chịu đựng nổi nữa."