Chương 761: Tin đồn
Chương 761: Tin đồnChương 761: Tin đồn
"Điều này có liên quan gì đến bức điêu khắc mà em nói?" Giang Thành hỏi.
Xét từ biểu hiện của nhân viên bảo vệ trường học, cái chết của ông không phải là một tai nạn, mà là bị thứ gì đó nhắm tới, không chết không được.
Viên Tiêu Di thở ra một hơi, dùng ánh mắt cứ bình tĩnh đừng vội nhìn Giang Thành: "Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, vừa rời khỏi đồn cảnh sát chưa đầy 10 phút, người đã chết rồi, còn chết... chết thảm như vậy, mọi người nghĩ lại cách cư xử của nhân viên bảo vệ cách đó không lâu, trong lòng đều không khỏi ớn lạnh."
"Bản thân vụ việc không có gì đặc biệt. Xe tải đang đi bình thường, chỉ là tốc độ có hơi nhanh một chút, là do chính người bảo vệ đã nổi điên, và băng qua đường".
"Người cảnh sát chịu trách nhiệm để tâm đến chuyện này, tiến hành điều tra rất chỉ tiết, từ trong lời của một nhân chứng gần đó đã thu được một thông tin rất quan trọng."
"Người nhân chứng này lúc đó đang đứng ở bên đường, cách nơi bảo vệ xảy ra chuyện không xa."
"Theo lời kể của anh ta, lúc đó là đang đợi đèn đỏ trước lối qua đường, kết quả bảo vệ từ bên kia đường lao tới theo đường chéo với tốc độ rất nhanh."
"Trên đường lúc đó không có nhiều xe, theo tốc độ của bảo vệ, nếu trực tiếp lao tới sẽ không có chuyện gì. Nhưng điều kỳ lạ là khi lao tới giữa đường, ông ấy lại đột nhiên dừng lại."
"Nhưng..." Viên Tiêu Di ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Thành: "Con đường phía trước ông lúc đó vắng tanh, không có một chiếc xe nào cải!"
"Cả người ông như bị thứ gì đó dọa cho sợ hãi, cứ nhìn chằm chằm về một hướng, việc này kéo dài khoảng 6 hoặc 7 giây, mới... mới xảy ra chuyện tiếp theo."
Lời nói của Viên Tiêu Di rất rõ ràng, nếu như không phải chậm trễ vài giây này, bảo vệ đã không chết.
Giang Thành suy nghĩ một chút, trong lòng đại khái đã có suy nghĩ, hỏi Viên Tiêu Di: "Bảo vệ trước khi chết đang nhìn cái gì vậy, có điều tra ra không?" Viên Tiêu Di gật đầu, sau đó dùng giọng rất nhỏ nói: "Tìm thấy rồi, cảnh sát lúc đó đã tiến hành mô phỏng hiện trường, đồng thời cũng mời nhân chứng quay lại chỗ đã đứng, hướng cuối cùng mà nhân viên bảo vệ nhìn là... ." Viên Tiêu Di dừng một chút, nói: "Là một quán cà phê ở đối diện đường."
Giang Thành còn chưa kịp hỏi, Viên Tiêu Di đã nhanh chóng nói: "Quán cà phê này không có gì đặc biệt, chỉ là một quán rất bình thường, bên ngoài có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhà, chỉ cần mua một tách cà phê là có thể ngồi suốt buổi chiều, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, giết thời gian."
"Điều kỳ là là vào chiều ngày hôm sau, cảnh sát đã thu được một đoạn video, là của một vài sinh viên đại học quay được, là một câu lạc bộ của một trường đại học nào đó. Lúc đó bọn họ có mặt ngay tại hiện trường, vốn dĩ là muốn quay phim giao thông trên đường, nhưng không ngờ lại vừa hay quay lại được toàn bộ quá trình bảo vệ tử vong ".
"Trong video, quán cà phê đó cũng xuất hiện, tuy rằng góc máy chỉ lướt qua, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, phía sau cửa sổ kính sát đất của quán cà phê, đã xuất hiện một bức điêu khắc!"
"Màu trắng, đặc biệt nổi bật, chính là... chính là bức đã chụp được trong đại sảnh điêu khắc!"
"Tượng người bán thân!"
Viên Tiêu Di rất căng thẳng nhìn Giang Thành, giọng nói không ngừng run rẩy, hành động như một cô gái bị kinh sợ, ánh mắt sợ hãi đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Tại hiện trường bảo vệ chết, bức tượng người bán thân quỷ dị này lại xuất hiện rồi..." Giang Thành sờ cằm, như thể nghĩ đến điều gì đó.
Hiện tại cái chết của bảo vệ đã rất rõ ràng, nguyên nhân khiến ông đứng ngây ra giữa đường, chính là do bức tượng người bán thân bất ngờ xuất hiện.
"Chính là như vậy." Viên Tiêu Di liên tục gật đầu, bổ sung: "Hơn nữa lần này cũng giống như lần trước, cảnh sát tìm tới quán cà phê này, hỏi thăm rất nhiều người, nhưng đều không có người nào nhớ tới bức tượng người bán thân này, một chút ấn tượng cũng không có."
"Trong quán cà phê cũng có camera giám sát, nhưng lại không quay lại được gì." Viên Tiêu Di tiếp tục nói.
"Sau đó, khi cảnh sát quay về, đã moi ra đoạn video về bảo vệ ở đồn cảnh sát lúc đó, ban đêm bảo vệ ở trong phòng một mình, nhìn chằm chằm vào aác tường với đôi mắt mở to. khâng cảäả chén mắt" "Lúc đó người cảnh sát trực đêm cũng rất kỳ lạ, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần nhưng đều không phát hiện được gì".
"Nhưng... nhưng lần này khi nhìn lại, thì đã phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, trên bức tường ... trên bức tường đối diện với góc tường, có thêm một cái bóng, rất mờ ảo."
Nghe vậy, Giang Thành thấp giọng hỏi: "Không nhìn thấy người, nhưng trên tường lại có cái bóng, có phải vậy không?"
"Đúng, chính là như vậy." Viên Tiêu Di gật đầu: "Giống như có một người vô hình, đang đứng ở đó vậy."
"Còn không chỉ một lần!"
"Lần mà bác sĩ tâm lý đến cũng như vậy, hơn nữa còn rõ ràng hơn."
Viên Tiêu Di kích động nói: "Trên móc áo rõ ràng chỉ có một chiếc áo, nhưng cái bóng trên tường phía sau lại có đầu, hơn nữa... hơn nữa còn đang không ngừng rung động, giống như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, ý em nói là cái đầu... cái đầu sắp rơi ra rồi!"
"Đừng căng thẳng, Tiêu Di." Giang Thành duỗi tay ra, nhìn vào mắt Viên Tiêu Di, an ủi nói: "Xem ra tất cả chuyện này đều có liên quan đến bức tượng người bán thân đó, câu chuyện kinh dị trong đại sảnh điêu khắc cũng là bởi vì của nó nên mới xuất hiện."
"Sau này bên phía trường học đã xử lý như thế nào?" Giang Thành hỏi: "Ý anh là đại sảnh điêu khắc?"
Viên Tiêu Di sau khi nghe được lời của Giang Thành lại thở dài, lắc đầu và nói: "Còn có thể xử lí thế nào, chuyển tất cả các tác phẩm điêu khắc dùng cho triển lãm đi, sau đó đóng cửa phòng điêu khắc."
"Sau này, cho đến khi trường thay đổi lãnh đạo, nghe nói lãnh đạo mới còn khá trẻ, đến từ một thành phố lớn, còn từng ở nước ngoài nhiều năm, đối với... đối với loại chuyện này không mấy quan tâm." Viên Tiêu Di có chút cảm khái nói: "Sau đó khi đến không bao lâu, mọi người phát hiện đại sảnh điêu khắc đã được tu sửa, cải tạo, một thời gian sau, tu bổ xong thì mở cửa trở lại."
"Sau khi mở cửa trở lại, thì không có chuyện gì xảy ra nữa sao?" Giang Thành hỏi.
"Cũng có một số, nhưng không nghiêm trọng, có người đi ngang qua phản ánh bên trong rất lạnh, lạnh đến mức mặc quần áo dày và mang theo máy sưởi tay cũng không có tác dụng."
"Còn có người đồn, nó tác phẩm điêu khắc trong đại sảnh điêu khắc thường xuyên tự nhiên dịch chuyển, buổi chiều lúc đóng cửa vẫn bình đã thay đổi, tìm kiếm rất lâu, cũng không tìm được nguyên nhân."
Nói tới đây, Viên Tiêu Di đột nhiên hạ giọng: "Bởi vì có rất nhiều người biết đến chuyện của giáo viên nam và người bảo vệ, cho nên đối với chuyện của đại sảnh điêu khắc, cũng nhắm một mắt mở một mắt, không dám đi sâu nghiên cứu, dù sao thì miễn là những thứ bên trong không mất là được."
"Đúng rồi, sau khi xảy ra sự việc với giáo viên nam, không ai dám làm ca đêm ở tòa nhà Trung tâm nghệ thuật nữa, ban bảo vệ nhà trường nói với bên ngoài rằng có người ở lại canh ca đêm, nhưng tất cả mọi người trong trường chúng ta đều biết, đó chỉ là để che mắt người bên ngoài thôi, phòng bảo vệ hoàn toàn không có ai cả, chỉ để đèn sáng."
"B giờ chiều, trời vẫn còn sáng, tốp sinh viên cuối cùng kết thúc giờ học, trung tâm nghệ thuật bắt đầu dồn mọi người ra ngoài rồi khóa cửa lại".
Nghe cả nửa ngày trời, phần lớn đều là những câu chuyện không đầu không cuối, Giang Thành có chút mất kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề, hắn nói với Viên Tiêu Di rút cuộc phải làm thế nào mới có thể giải cứu Tiểu Ngữ đang bị mắc kẹt trong câu chuyện kinh dị này ra.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Giang Thành, Viên Tiêu Di có chút căng thẳng nói: "Đàn anh, anh đừng vội, có lẽ... có lẽ là do em nhiều lời quá, nhưng em thực sự là không muốn Tiểu Ngữ xảy ra chuyện, cho nên mới muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối."
"Trong trường học em không có nhiều bạn, Tiểu Ngữ là bạn thân nhất của em." Lúc này, Viên Tiêu Di vẫn có chút ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.
Giang Thành thầm thở dài trong lòng, cái tên này diễn biết diễn xuất, nhưng vẫn phối hợp với cảm xúc của cô ta, cố gắng an ủi một hồi.
"Đàn anh." Viên Tiêu Di ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương: "Tiểu Ngữ nói với em rằng, thứ trong Trung tâm Điêu khắc, chính là những tác phẩm điêu khắc... đều có sự sống, hơn nữa... hơn nữa không chỉ một thứ, bọn chúng biết chuyển động, vào ban đêm."
"Ngay cả khi cô ấy đã trốn đi, cũng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của những thứ đó, còn có cả tiếng bò và cào trên mặt đất, cực kì khủng khiếp."
"Những thứ đó đang tìm cô ấy, nếu như Tiểu Ngữ bị tìm thấy, nhất định sẽ bị bọn chúng giết chết, không, không phải là bọn chúng, là... là nó mới đúng!"
Viên Tiêu Di như người mất hồn, nói năng lộn xộn, Giang Thành càng nghe càng thấy kì lạ, tuy nhiên, câu cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Giana Thành. Viên Tiêu Dĩ nói- "Bởi vì Tiểu Ngữ biết rõ về nó. biết danh tính của nó, còn... còn từng nhìn thấy nó, cho nên nó mới nhất định phải giết chết Tiểu Ngữ!"
Những lời kể tương tự không khỏi khiến Giang Thành cảm thấy có chút quen thuộc: "Giống như truy sát người bảo vệ kia?" Giang Thành cau mày hỏi: "Còn nữa, em nói Tiểu Ngữ biết rõ về nó, là có ý gì?"
"Đàn anh, bức tượng người bán thân đó... là có nguồn gốc." Viên Tiêu Di thì thầm: "Sau đó, có người cầm bức ảnh chụp bức tượng người bán thân, đi khắp nơi hỏi thăm, kết quả đúng là có người đã nhận ra, là một ông lão, sắp trăm tuổi rồi, bị mù một mắt, sống ở một thị trấn gần trường học của chúng ta."
"Khi nhìn thấy bức ảnh, con mắt còn lại của ông lão đột nhiên trừng lớn, ngay lúc đó đã không chịu đựng nổi, là bị dọa sợ."
"Một lúc lâu sau, mới khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum nói rằng, mình biết người này, là một tên thổ phi."
"Năm đó dẫn đầu một đám thổ phỉ xung quanh đây, đốt phá, giết chóc, cướp bóc, làm đủ mọi việc ác, tay dính đầy máu."
"Những ngôi làng và thị trấn lân cận thực sự đã bị gã hủy hoại hết, không ngoa khi nói rằng lũ trẻ khi nghe đến tên gã, phải sợ đến mức ngừng khóc ngay lập tức."
"Con mắt của ông ta... con mắt đó chính là đã bị đám người này làm mù."
"Ông lão hận đến nghiến răng nghiến lợi nói, sau khi giải phóng, người này bị quân lính bắt được, sau đó cùng với đám thuộc hạ bên dưới của gã, cùng bị đẩy ra pháp trường, giết chết toàn bộ."
"Ban đầu nói là xử bắn, nhưng người dân bách tính không đồng tình. Dư luận phẫn nộ đến mức không thể tưởng tượng được lúc đó xung quanh có nhiều người như vậy, người người nhà nhà đều có người thân chết trong tay gã, còn có dân làng mang theo kéo, dao và những thứ khác, hận không thể giết chết tươi gã."
"Những tên thổ phỉ khác đều là bị xử bắn, nhưng gã thì không, không dùng súng..." Viên Tiêu Di bắt chước bộ dạng của ông lão, lấy tay vạch qua dưới cổ, nói nhỏ: "Là chặt đầu, dùng loại đao lớn kiểu cũ, phía sau có buộc một mảnh vải đỏ."
"Ông lão đồn rằng, là quỷ đầu đao, nếu dùng loại đao này để chặt đầu, thì có đi đầu thai Diêm Vương cũng sẽ không nhận, phải làm cô hồn dã quỷ suốt đời."