Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 762 - Chương 762: Đây Là Không Sao Mà Cô Nói

Chương 762: Đây là không sao mà cô nói Chương 762: Đây là không sao mà cô nóiChương 762: Đây là không sao mà cô nói

Cô hồn dã quỷ ... Giang Thành suy nghĩ một chút, điều này quả thực là không sai.

"Rồi sau khi đã chặt đầu xuống, thi thể cũng không còn nguyên vẹn, sau khi quân đội rời đi, lại bị những người xung quanh đào xác lên khỏi đất, sau đó dùng dao, kéo các loại..." Đoạn phía sau, Viên Tiêu Di càng nói càng nhỏ, nhưng Giang Thành hiểu, chắc chắn là kết cục rất bi thảm.

Dừng một chút, Viên Tiêu Di lại nói thêm: "Đàn anh, anh còn nhớ giáo viên nam kia không?"

Câu này đã nhắc nhở Giang Thành, một lúc sau, Giang Thành sờ sờ cằm gật đầu: "Ý anh muốn nói là cách chết của giáo viên nam này rất giống với số phận của thi thể tên thổ phỉ này, có phải không?"

"Ừm." Viên Tiêu Di trầm giọng đáp lại, rồi nói thêm: "Theo như lời của ông lão kia nói, địa điểm mà bọn thổ phỉ bị xử bắn là gần trường đại học của chúng ta, chỉ là lúc đó là một vùng đất hoang, bây giờ mọi thứ và con người đã thay đổi, cũng không có cách nào để xác nhận cụ thể là ở đâu.

Mặc dù nói như vậy, nhưng hiện tại xem ra, chắc hẳn là vị trí của đại sảnh điêu khắc rồi.

Còn bức tượng người bán thân quỷ dị này, chính là thủ lĩnh thổ phỉ đã bị chặt đầu hồi đó.

Không ngờ sau một thời gian dài như vậy, gã lại quay trở lại rồi.

Lại còn theo một cách quỷ dị như vậy.

Do dự một lát, Giang Thành nhìn Viên Tiêu Di hỏi: "Trước đó em có nói, tượng điêu khắc biết chuyển động không chỉ có một, là có ý gì?"

"Đàn anh, đây chính là những gì em muốn nói tiếp theo." Viên Tiêu Di nhanh chóng trả lời: "Theo những gì Tiểu Ngữ nói khi đến gặp em đêm qua, cô ấy nói rằng tượng điêu khắc trong đó ngoài bức tượng người bán thân ra, vẫn còn có một số có sự sống, những bức điêu khắc này đều đã bị đám thổ phỉ được thủ lĩnh thổ phỉ trước đó dẫn dắt chiếm giữ, đều nghe theo lời của nó."

"Nếu ai ban đêm đi vào trong đó, thì sẽ bị bọn chúng giết chết." Viên Tiêu Di nói thêm: "Giống như... giống như giáo viên nam kia, oán khí của bọn chúng rất lớn."

"Vậy làm sao chúng ta mới có thể cứu người ra ngoài?" Giang Thành suy nghĩ hồi lâu, cũng không cảm thấy trong này có đường sống nào.

"Niết! như muốn điải eứu Tiểu Nai vâv thì cần nhải tìm ra thủ lĩnh thể, phỉ, cũng chính là bức tượng người bán thân kia, sau đó huỷ nó đi!" Viên Tiêu Di khẳng định nói.

"Làm sao tìm được?" Giang Thành hỏi: "Có ảnh hay đồ vật gì tương tự không?"

Khi được hỏi đến đây, Viên Tiêu Di lắc đầu: "Không có, nhưng nghe nói bức tượng người bán thân đó rất cổ quái, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay lập tức, bởi vì..." Viên Tiêu Di chỉ vào cổ mình và nói nhỏ: "Gã là bị chặt đầu chết, đầu mặc dù treo trên cổ, nhưng mà bị nghiêng."

Nhớ lại những gì người bảo vệ nói trước khi chết, đoạn của bác sĩ tâm lý nữa, thì đúng là cũng trùng khớp.

"Ngoài ra, điểm yếu của nó là ở phía sau đầu, Tiểu Ngữ nói, chỉ khi đánh trúng vào đó, mới có thể bị phá hủy hoàn toàn được tượng người bán thân, tượng người huỷ được rồi, thì tên thủ lĩnh thổ phỉ này cũng sẽ biến mất hoàn toàn." Ngưng một chút, Viên Tiêu Di lại nói thêm : "Những tượng điêu khắc khác bị nó điều khiển cũng như vậy."

"Nhưng bức tượng người bán thân cũng không hoàn toàn giống với những bức điêu khắc khác, nó không có bao nhiêu tính công kích." Như thể lo lắng Giang Thành hiểu lầm, cô lại lập tức nói thêm: "Những bức điêu khắc kia rất hung tàn, năm đó khi bọn chúng làm thổ phỉ như thế nào, thì bây giờ cũng như vậy, có lẽ thủ đoạn còn càng tàn bạo hơn."

"Tuy rằng bọn chúng vẫn giữ bản tính thật, nhưng đầu óc lại bình thường, giống như một đám dã thú mất trí, chỉ biết đuổi giết, mà người huấn luyện điều khiển bọn chúng, chính là tượng người bán thân kia."

"Về phần tượng người bán thân thì hoàn toàn ngược lại, năng lực hành động của nó có hạn, nhưng lại cực kỳ xảo quyệt, hơn nữa cách thức giết người của nó càng quỷ dị hơn."

Nói đến đây, Viên Tiêu Di dừng một chút, nhìn sang Giang Thành nói: "Nó chỉ cần nhìn chằm chằm vào một người trong một thời gian dài, liền có thể giết chết người."

Lời nói của Viên Tiêu Di câu chỗ này câu chỗ kia, Giang Thành trầm tư một lúc, trích xuất những thông tin hữu ích và tóm tắt lại: "Điêu khắc trong đại sảnh điêu khắc tổng được chia thành ba loại, trong đó tượng người bán thân là một loại riêng biệt, những bức điêu khắc có thể chuyển động còn lại thuộc một loại, loại cuối cùng là bất động, cũng chính là những bức tượng bình thường."

"Trong đó tượng người bán thân có đặc điểm là xảo quyệt, có thể điều khiển những bức điêu khắc chuyển động khác, nhưng khả năng di chuyển của bản thân nó bị hạn chế, cách thức giết người là nhìn chằm chằm vào "Những bức điêu khắc chuyển động còn lại có đặc điểm là không có đầu óc gì, nhưng khả năng di chuyển mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, theo cách nói của người thường chính là đánh được, chạy được, chống cự được, giống như thây ma vậy."

"Nhưng bất luận là loại nào, đều sợ tấn công vào vị trí sau đầu, nơi đó là điểm yếu của bọn chúng, có phải không?" Giang Thành tổng kết lại nói.

Viên Tiêu Di suy nghĩ một chút: "Không sai, đàn anh, ý của em ... chính là như vậy."

Phân tích của Giang Thành rất logic, đồng thời ngôn từ cũng rất gần gũi, khiến người ta vừa nghe là có thể hiểu được.

Tiếp tục hỏi sẽ không có kết quả, Giang Thành nhìn Viên Tiêu Di, bắt đầu chủ đề cuối cùng: "Khi nào chúng ta đi thì thích hợp?"

"12 giờ đêm." Viên Tiêu Di nói: "Các anh hãy đứng trước cổng trung tâm nghệ thuật. Sau khi vào trong, trước tiên hãy đến phòng bảo vệ, tắt chuông báo động đi, nó nằm ở dưới bàn, nơi đó có một công tắc báo động màu đỏ, đóng nó lại là được."

"Sau đó đến phòng học điêu khắc, ở đó có một số công cụ, có thể các anh sẽ dùng tới."

Giang Thành suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Viên Tiêu Di hỏi: "Nhưng chúng ta không biết đường đi, nếu so với trung tâm hoạt động thì nội thất của trung tâm nghệ thuật chắc chắn phức tạp hơn, có thể khó tìm được nhiều địa điểm khác nhau trong một thời gian ngắn." "

Nhưng Viên Tiêu Di đối với điểm này lại rất có tự tin: "Đàn anh, chuyện này anh không cần lo lắng, vừa vào trung tâm nghệ thuật sẽ có bản đồ nội bộ của trung tâm nghệ thuật treo trên tường đối diện, anh chỉ cần đi theo là được."

Giang Thành gật đầu: "Là như vậy à."

"Nhưng anh nên chú ý một điểm, lần đầu tiên khi bước vào đại sảnh điêu khắc, phải gõ cửa trước, anh nhất đinh ... nhất định không được quên." Viên Tiêu Di nói một cách rất nghiêm túc.

"Đây là ý gì?" Giang Thành hỏi.

Nghe vậy, Viên Tiêu Di lắc lắc đầu, ra hiệu rằng mình cũng không hiểu, đây là những gì Tiểu Ngữ đến nói với mình đêm qua, Tiểu Ngữ đặc biệt nhấn mạnh điều đó với chính mình.

Một lúc sau, Viên Tiêu Di cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai cô, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn vào mắt Giang Thành: "Tiêu Di, hứa với anh, khi anh không có ở bên, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, "Đàn anh... , em, em biết rồi." Viên Tiêu Di cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, lỗ tai hơi đỏ lên, nhìn trông lại có chút đáng yêu.

Mục đích điều tra của mình đã hoàn thành, Giang Thành xoay người đi ra khỏi khu rừng nhỏ.

Lần này không có Cao Ngôn, trong đội có một sự hòa hợp hiếm thấy, không lâu sau khi Giang Thành đi ra khỏi khu rừng nhỏ, hắn nhìn thấy Hoè Dật, tên mập, Thẩm Mộng Vân, và Vương Kỳ đang ngồi thành một hàng trên một tảng đá dài bên cạnh ven đường, người này cạnh người kia.

Từ trái qua phải, Vương Kỳ đầu tiên, tiếp theo là tên mập, Hoè Dật và Thẩm Mộng Vân.

Mấy người quay lưng về phía Giang Thành, thỉnh thoảng cúi đầu xuống, không biết bọn họ đang làm gì, Giang Thành không khỏi tò mò, liền đi vòng nhìn xem phía trước của bọn họ.

Kết quả, từ một hướng khác, nhìn thấy bốn người tên mập mỗi người cầm một cái bánh xèo, loại được gói trong túi giấy.

Sau đó ngồi thành một hàng, mỗi người đều cầm bằng hai tay, rồi vô cùng ăn ý cúi đầu gặm, vừa gặm, còn vừa thì thầm với nhau điều gì đó.

Tên mập có đôi mắt sắc bén, là người đầu tiên phát hiện ra Giang Thành, khi Giang Thành đến gần, tên mập nhanh chóng lấy ra một cái bánh xèo từ trong áo đưa cho hắn: "Ăn nhanh đi, hai xúc xích, bốn trứng, nhiều giấm ít đường, hành lá gấp đôi không thêm ớt, đều cho theo thói quen của anh đấy, ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không ngon đâu."

Nhận lấy bánh xèo, Giang Thành cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói: "Sao mọi người đến sớm thế?"

"Vẫn còn sớm nữa, sắp tan học rồi còn gì." Tên mập càu nhàu: "Nhưng đừng nhắc đến nữa, vừa rồi chúng tôi muốn đến tìm anh, kết quả là trên đường lại bị một giáo viên bắt được, chính là ... chính là vị giáo viên lần trước bắt chúng ta nhưng không bắt được đó." Tên mập nhắc nhở.

Giang Thành lập tức nhớ ra, anh ta là đang nói về giáo viên đi dép lê, suýt nữa đuổi bọn họ từ phòng thí nghiệm đến thư viện.

Đúng là gặp quỷ mà, mang một đôi dép lê, vậy mà lại đuổi theo bọn họ hơn 200 mét, còn suýt bắt được bọn họ.

Vương Kỳ không quan tâm đến những việc này cho lắm, ném một nửa cái bánh xèo đang ăn dở đi, quay đầu nhìn Giang Thành hỏi: "Tên kia đã nói những gì?"

"Cô ta nói mơ thấy Tiểu Ngữ." Giang Thành nhắc nhở: "Tối nay chúng ta phải đến đại sảnh điêu khắc một chuyến, ở bên mặt trung tâm nghệ Nói xong, Giang Thành ngồi xuống, kể cho bọn họ nghe về thu hoạch lần này mình có được từ "Viên Tiêu Di".

"Lần này chúng ta phải đối đầu trực diện với quỷ sao?" Nghe Giang Thành nói xong, tên mập toàn thân cảm thấy khó chịu, ngay cả bánh xèo trong miệng ăn cũng không còn ngon nữa: "Còn phải... còn phải tiêu diệt bọn chúng, đánh vào sau đầu bọn chúng?" Anh ta cao giọng.

Nếu như không phải bác sĩ, đổi lại là một người khác nói với mình những điều này, anh ta nhất định sẽ cảm thấy đối phương là đang gài mình, là loại muốn lừa vào chỗ chết.

Trong đầu liên tưởng thêm đến cảnh mình đánh vào sau đầu con quỷ, tên mập không khỏi run lên, bất kể con quỷ có hại được hay không, tên mập cảm thấy mạng sống của mình có lẽ sắp đến hồi kết rồi.

Quỷ chỉ cần dùng tay trái cũng có thể vặt đầu mình xuống.

Lại còn vừa vặt vừa hỏi, là ai đã cho anh ta lá gan lớn đến như vậy, dám đánh vào gáy của mình, con người bây giờ đều dũng cảm đến vậy sao?

"Cũng thú vị đấy." Vương Kỳ gật đầu nói.

Tên mập mở to mắt nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh, trên mặt viết đầy chữ, hãy nói cho tôi biết xem thú vị chỗ nào?

Hoè Dật suy nghĩ một chút, cũng gật gật đầu: "Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng tôi nghĩ điều này chỉ chứng tỏ rằng ma ăn tim không hề lừa chúng ta."

Giang Thành nghe vậy lắc đầu nói: "Không liên quan gì đến chuyện này, tôi nghĩ không phải ma ăn tim không muốn lừa chúng ta, mà là không thể, dù sao cô ta vẫn cần chúng ta giúp mình đối phó với quỷ trong câu chuyện kinh dị."

Sau khi ăn xong, mọi người chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng Giang Thành chú ý tới, Thẩm Mộng Vân không nói gì nhiều mà chỉ đi theo phía sau, tư thế đi bộ trông cũng có gì đó không ổn.

Cô bị bong gân chân, hơn nữa tình trạng có vẻ trở nên tồi tệ hơn sau một đêm.

"Cô Thẩm." Giang Thành gọi cô: "Chân của cô..."

"Không sao đâu." Thẩm Mộng Vân vội vàng nói: "Chỉ hơi đau một chút thôi, trở về nghỉ ngơi một lát là được, không sao đâu."

Giang Thành quỳ xuống vén quần của Thẩm Mộng Vân lên, phát hiện mắt cá chân vốn dĩ mảnh khảnh đã sưng tấy hoàn toàn, so với mắt cá chân èn lai đàv hơn rất nhiều. trên đá còn ó màu yanh †ím nhat: "Đây là không sao mà cô nói?!" Giang Thành ngẩng đầu, dùng giọng điệu có chút hờn dỗi nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Mộng Vân. "Đến phòng y tế của trường học." Giang Thành đứng dậy nói.
Bình Luận (0)
Comment