Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 764 - Chương 764: Tờ Báo

Chương 764: Tờ báo Chương 764: Tờ báoChương 764: Tờ báo

Là... Giang Thành hơi nhướng mày, là nước.

Không đúng, là một dấu chân mới đúng!

Dấu chân ướt nhẹp!

Khi nhìn thấy rõ dấu chân, ánh mắt Thẩm Mộng Vân chợt khựng lại, một lát sau, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng cô.

Ngón chân của dấu chân là đang chỉ vào cánh cửa khép hờ, ổ khóa trên cửa cũng không rõ đã biến đâu mất, hơn nữa điều đáng sợ nhất là, chỉ có dấu chân đi vào chứ không có dấu chân đi ra!

Cổ họng không khỏi cuộn lên cuộn xuống, lại nhìn vào cánh cửa ký túc xá đang khép hờ, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ma ăn tim... đang ở bên trong.

Chỉ cách bọn họ có một cánh cửa.

Suy nghĩ thêm nữa, lồng ngực của Thẩm Mộng Vân phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nếu như... nếu như Giang Thành không dẫn cô lên tầng, thì cô sẽ ở một mình trong ký túc xá, vậy thì bây giờ cô... không, không đúng, là cô cách đây không lâu, sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô sẽ bị ma ăn tim thay thế một cách lặng lẽ...

Giang Thành nhéo cánh tay cô, Thẩm Mộng Vân mới sợ hãi thoát ra ngoài, tất cả mọi người đều lặng lẽ lùi lại sau, tránh xa khỏi vị trí cánh cửa.

Sau đó, men theo hành lang, nhanh chóng đi ra ngoài.

Có sự phát hiện trước cửa ký túc xá, mọi người càng chú ý đến mặt đất dưới chân mình hơn, rất nhanh, đã tìm thấy có thêm nhiều dấu chân ướt, ngay sát cạnh tường.

Dấu chân liên tục đến tận cửa ký túc xá, cuối cùng thì biến mất trước cửa phòng ông lão gác cổng.

Có thể nhìn ra, dấu chân đầu tiên là từ phòng ông lão đi ra, sau đó mới đến ký túc xá của Thẩm Mộng Vân.

Cửa phòng ông lão gác cổng đóng kín, bên trong yên tĩnh, đèn cũng không bật.

Hoè Dật nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ bất an, thấp giọng nói: "Chúng ta... có phải chúng ta đã lâu không gặp ông lão gác cổng rồi không."

Chỉ một câu nói đơn giản này, dường như đã khuấy động không khí thực đã tất lâu không có ai nhìn thấy ông lão rồi.

Bắt đầu từ khi nào, Giang Thành nhớ lại.

Hình như là từ hôm qua... hoặc là hôm kia, bởi vì ngày nào bọn họ cũng đều rất vội vã, hơn nữa ông lão gác cổng để lại cho bọn họ ấn tượng rất cổ quái, nên không ai nghĩ đến việc chủ động tìm ông, có thể tránh được thì cố gắng tránh.

"Có cần..." Thẩm Mộng Vân hạ giọng nhìn Giang Thành, cô có niềm tin gần như thật nực cười đối với người đàn ông này.

Vương Kỳ không biết có phải là đã nghĩ ra gì đó không, đưa tay ra, nắm lấy tay nắm cửa rỉ sét, nhưng hắn còn chưa kịp dùng lực, Giang Thành đã ngăn hắn lại.

Giang Thành nhìn Vương Kỳ, trên vẻ mặt nói rằng đừng nhiều chuyện.

Vương Kỳ chậm rãi rút tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, mọi người nhìn thấy vài ngón tay của anh ta đã dính đầy nước, xem ra anh ta chỉ muốn thăm dò, chứ thực sự không muốn mở cửa.

Bây giờ xem ra, ông lão gác cổng là đã lành ít dữ nhiều.

Rời khỏi ký túc xá, trên đường đi bọn họ đi nhẹ nhất có thể, cũng không có gì khác với trước đây.

Chờ đến nửa đêm 12 giờ, theo lời Viên Tiêu Di nói, bọn họ đã thành công tiến vào tòa nhà trung tâm nghệ thuật, xét về cách trang trí bên trong thì trung tâm nghệ thuật ấn tượng hơn nhiều so với trung tâm hoạt động sinh viên.

Tên mập còn nhỏ tiếng lẩm bẩm, quả nhiên người học nghệ thuật có khác, vừa có tiền lại biết chơi.

Sau khi Giang Thành nghe xong, liền lập tức giải thích với anh ta rằng, bản thân mình cũng học nghệ thuật, là một người làm nghệ thuật nghiêm túc chân chính, còn đã từng hiến thân cho nghệ thuật.

Tên mập biết cái tật cũ của bác sĩ lại tái phát, nên đáp lại với vẻ khinh thường: "Bác sĩ, anh hãy mau ngậm miệng lại đi, những thứ mà anh biết nếu đặt trong xã hội phong kiến sẽ bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông, anh phải cảm ơn xã hội hoà bình đã cứu mình."

Thẩm Mộng Vân ở bên cạnh nghe không hiểu gì hết, loại nghệ thuật gì còn cần phải hiến thân, sao lại còn phải bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông?

Ngược lại là Vương Kỳ, người đang ở cuối đội đã nghe hiểu, nhếch khóe miệng lên, cố nặn ra một nụ cười không mấy đẹp mắt.

"Mấy anh nghiêm túc đi một chút có được không." Hoè Dật quay đầu này là phát sinh câu chuyện kinh dị đấy, các anh có thể tôn trọng bọn chúng một chút được không?"

Giang Thành với vẻ mặt đầy nghiêm túc, uốn nắn lại anh ta: "Anh đừng quên, hôm nay chúng ta tới đây, là để đánh vào sau đầu bọn chúng."

Hoè Dật ngây người ra một giây, muốn phản bác, lại phát hiện câu này cũng không có gì sai, lần này không phải nhiệm vụ trốn chạy, mà là đối đầu trực diện với những thứ trong câu chuyện kinh dị.

Giống như anh Giang đã nói, nếu đánh vào phía sau đầu bọn chúng, không cần phải thương xót chúng làm gì

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bị chúng đánh trúng.

Thẩm Mộng Vân dừng chân lại, chỉ vào bức tường nói: "Các anh nhìn xem, trên đó có phải bản đồ chỉ đường không?"

Ngẩng đầu lên, có một mảnh giấy được dán vào bức tường cách cửa không xa, đánh dấu vị trí các phòng học trong trung tâm nghệ thuật.

Trong đó vị trí nổi bật, còn được người ta dùng bút đỏ đặc biệt đánh dấu lên trên, tên mập nheo mắt, sáp tới gần hơn để nhìn: "Là... là sảnh triển lãm!"

Sảnh triển lãm chính là đại sảnh điêu khắc, điều này Viên Tiêu Di đã nói rồi, chỉ là cách gọi khác nhau.

"Đến phòng trực ban trước." Giang Thành xoay người.

Phòng trực ban cách đó không xa, rẽ vào một góc là đến, đúng như lời Viên Tiêu Di nói, bên trong đèn vẫn sáng nhưng không có ai.

Chỉ là từ bên ngoài thì không thể nhìn thấy.

Cửa sổ kính trước phòng trực ban bị người ta dùng một tấm vải trắng lớn che chắn lại, tấm vải trắng được treo trong phòng trực ban như một tấm rèm vậy.

Nhưng sau khi bước vào, bên trong rất gì và này nọ, một chiếc áo khoác lông được khoác trên lưng ghế, trên bàn là những mẫu đơn đăng ký, một chiếc điện thoại cố định màu đỏ và còn rất nhiều tờ báo.

Vải trắng dùng làm tấm chắn trước mặt cũng không được treo lên như họ nghĩ lúc đầu mà được giữ bằng hai chiếc kẹp gỗ, một bên trái và một bên phải.

Trông rất thô sơ, cũng không chắc chắn.

Chắc hẳn việc đó được thực hiện một cách bí mật vì nhà trường không cho phép.

Hơn nữa cñna không nhải là vải trắng đÌì cà: chỉ là mêt tấm da trải giường cũ đã được giặt trắng.

Ở phía bên phải của bàn, có một chiếc cốc men lớn.

Kiểu dáng như vậy bây giờ đã rất hiếm rồi, bên trong vẫn còn có nửa tách trà, thành trong của cốc phủ một lớp vết trà dày.

Nhìn tổng thể, có cảm giác như vừa rồi có ai đó đang ngồi ở đây.

Nhưng Giang Thành dùng tay chạm vào chiếc cốc, phát hiện nó lạnh như băng.

"Được rồi." Hoè Dật từ trên bàn đứng dậy, hướng Giang Thành gật đầu.

Theo chỉ dẫn của Giang Thành, tìm thấy công tắc báo động màu đỏ dưới gầm bàn và tắt nó đi.

Sau khi rời khỏi phòng trực ban, cả nhóm theo chỉ dẫn trên bản đồ đi thẳng đến phòng học điêu khắc, Viên Tiêu Di nói rằng ở đó có những công cụ mà họ có thể dùng đến.

Nhưng sau khi bọn họ rời đi không lâu, bên trong phòng trực ban trống rỗng không một bóng người, lại đột nhiên nổi lên một cơn gió.

Gió từng chút một dần mạnh lên, thổi tung những tờ báo trên bàn.

Những tờ báo đậy bên trên lần lượt được mở ra, như thể có ai đó đang lật chúng, cho đến khi tờ dưới cùng lộ ra, mới dừng lại.

Đây là một tờ báo trông rất cũ, các trang đã ố vàng, các góc bị hư hỏng nặng, như thể đã được lật ra và đọc thường xuyên.

Nhìn thoáng qua, hầu hết nội dung bên trong đều là những mẩu chuyện phiếm trên phương tiện truyền thông, hoặc người lạ chuyện là gì đó, đi kèm với những tiêu đề bắt mắt.

Thông thường những người viết như thế này là những tờ báo lá cải địa phương có lượng phát hành tương đối thấp.

Ở góc tờ báo có một khung nhỏ được ngăn cách, bên trong in đậm lời giới thiệu bằng chữ màu đen———

Giáo viên nghệ thuật của Đại học Giang Đàm chết đột ngột vào đêm khuya trong sảnh triển lãm, nghỉ phạm duy nhất thần trí không tỉnh táo, vừa được thả ra đã bị xe tải cán qua, tử vong thương tâm dưới bánh xe, đây rút cuộc là kết quả của sự luân hồi nhân quả báo ứng, hay là tai vạ khó tránh của lệ quỷ đoạt mạng, tiếp theo quan sát viên do tờ báo của chúng tôi hẹn riêng sẽ phân tích điều này cho quý vị...

"Bụp!"

Giâv tiến theo. chiếc ken aễ hên nhải ri ra tấm vải ri vuấnga do trọng lực, vừa vặn che mất một nửa vị trí chiếc ghế. Trên chiếc ghế vốn đang trống rỗng, lại dựng lên một hình người một cách quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment