Chương 765: Khăn trùm đầu đỏ
Chương 765: Khăn trùm đầu đỏChương 765: Khăn trùm đầu đỏ
"Anh đang nhìn gì vậy?" Giang Thành nhìn tên mập hỏi.
Tên mập đang đi thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về hướng bọn họ đã đi tới, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ quái, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Mọi người... mọi người có cảm thấy gì không?"
"Không." Hoè Dật nói.
Bị anh ta làm như vậy, ngược lại mọi người đều có chút lo lắng.
Giang Thành cẩn thận nhìn về phía sau, cũng không phát hiện ra có gì kỳ quái, đành phải thúc giục nói: "Trước tiên rời khỏi đây đã."
Dưới sự dẫn đầu của Giang Thành, mấy người nhanh chóng tìm được phòng học điêu khắc.
Nó ở cuối hành lang trên tầng hai, ngay một góc ngoặt, cách nhà vệ sinh không xa.
Phía trước phòng học điêu khắc, còn bày hai bức điêu khắc.
Trong đó bức điêu khắc bên trái là một người phụ nữ, hơi ngẩng đầu lên, cánh tay phải giơ cao, bên trên đang kéo một con chim.
Giang Thành suy đoán, ngụ ý của bức điêu khắc này là hòa bình hay gì đó, con chim đang kéo thực ra là một con chim bồ câu hòa bình.
Bức điêu khắc bên trái là một người đàn ông, cơ bắp đầy đặn, mang đến cho người ta cảm giác quyền lực mạnh mẽ.
Hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình, hai tay cầm chặt một chiếc búa, chiếc búa một đầu cùn, một đầu sắc bén, nhìn có vẻ khá chất lượng.
Vương Kỳ kiểm tra một lượt hai bức tượng, nhưng xem ra là không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
"Các anh nhìn bên này đi." Thẩm Mộng Vân đột nhiên chỉ vào cửa nói.
Khác với cách trang trí trong đại sảnh nghệ thuật, cánh cửa của phòng học điêu khắc mang đến cho người ta cảm giác rất cổ kính.
Là loại cửa gỗ sẵẫm màu, có hai cánh mở, khi dùng tay chạm vào sẽ thấy trên đó có rất nhiều vết hằn vết lõm, giống như có vật gì đó tương đối cứng thường xuyên bị đập vào để lại.
Trên tay nắm cửa vẫn còn có dấu vết trầy xước.
Đẩy cửa ra, một mùi khó tả ập vào mũi, giống như thứ gì đó đã để lâu, bị mốc vậy. Tên mập không biết gì về điêu khắc, vốn tưởng rằng trong phòng học điêu khắc sẽ có cảm giác rất cao cấp, kết quả phát hiện bên trong cũng không sạch sẽ hơn công trường nơi anh ta làm việc bao nhiêu.
Trên mặt đất không có sàn nhà, chỉ là sàn xỉ măng đơn giản nhất, tối tăm, có mấy cái bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn có những bức điêu khắc bán thành phẩm.
Trên mặt đất khắp nơi có thể thấy xô nước, bình tưới, còn có giấy nhựa mảnh lớn, cùng với một số vật liệu dùng trong điêu khắc chồng chất lên nhau.
Ở phía bên kia, chỗ sát tường còn có không ít thành phẩm điêu khắc.
Bởi vì vấn đề ánh sáng, lờ mà lờ mờ, một số thành phẩm được bọc trong giấy nhựa trong suốt, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Giống như những thi thể sau khi bị giết hại, thì được gói lại.
Giang Thành đi đến vị trí gần sát cửa, ở đó có mấy chiếc giỏ, là loại được đan từ tre, nhìn mức độ hao mòn thì ít nhất cũng phải 7,8 năm tuổi rồi.
Hàng cũ chính hãng.
Giang Thành vươn tay, từ trong giỏ lấy ra một dụng cụ như cái lưỡi liềm.
Nhưng không sắc bén như lưỡi liềm, mặt trước cũng không mài lưỡi, nhưng dày nặng hơn rất nhiều.
Sau khi vung vẩy nó trong không trung vài cái, Giang Thành dường như vẫn chưa lĩnh hội được tỉnh tuý của dụng cụ này, vì thế hắn suy nghĩ một chút rồi gọi tên mập lại.
Tên mập đứng nguyên tại chỗ, nhìn bác sĩ vẻ mặt đầy nghiêm túc cầm chiếc liềm đi vòng quanh mình.
Còn thỉnh thoảng dừng lại, khoa tay múa chân vài động tác về phía sau đầu của mình.
Ước chừng khoảng một phút sau, Giang Thành cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Mọi người nhìn Giang Thành, cũng lần lượt đi tới, lựa chọn vũ khí tiện dụng.
Hoè Dật chọn một chiếc đỉnh kim loại dài khoảng 10cm, mặt trước là mũi nhọn.
Vương Kỳ lấy một chiếc móc sắt có đầu cong, giống với chiếc móc họ dùng để móc xác chết trong tòa nhà trung tâm khoa Y.
Chân eủa Thẩm Mông Vân bị thiZZng: chỉ lấy mê† con dao cùn để tư vệ.
Sau đó mọi người nhìn về phía tên mập, nửa người của anh ta gần như sắp bị mắc kẹt trong chiếc giỏ, phải rất lâu sau mới thở phì phò lôi được thứ gì đó từ đáy giỏ ra.
Khi nhìn rõ ràng vật này, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc, đó là một chiếc búa sắt nhìn qua có vẻ rất hung tàn.
Phần cán búa được quấn quanh bằng dây gai dầu, trên đó dường như còn lưu lại vết máu.
"Anh Phú Quý..." Hoè Dật nuốt nước miếng, khuyên nhủ: "Anh... anh muốn lấy cái này, có cồng kềnh quá không?"
Tên mập tùy ý vung vung tay: "Tôi cảm thấy cũng bình thường mà, chủ yếu là trong lòng yên tâm."
Một lúc sau, anh ta dừng lại, nhìn chiếc búa trong tay, ánh mắt trở nên có chút xa lạ, như đang tìm kiếm ký ức, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa không biết tại sao, nhìn thấy chiếc búa này, tôi có cảm giác... cảm giác rất thân quen."
Nếu đổi lại là một người khác nói lời này, Hoè Dật nhất định sẽ cho rằng người này đầu óc có vấn đề, nhưng anh Phú Quý lại là thành viên chính thức của Đỏ Thẫm, đừng nói là nhìn cái búa thấy quen, mà nhìn thấy quỷ quen, anh ta cũng có thể hiểu được.
"Có lẽ... thân quen không phải là cái búa, mà là người sử dụng búa." Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người nói câu này chính là Vương Kỳ.
"Bùm!"
Vừa dứt lời, liền có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ vụn.
Ở cách bọn họ khá xa, nghe có vẻ như, ở phía bên kia hành lang.
Rất nhanh, mọi người đã phản ứng lại, âm thanh này sao lại nghe như là có bức điêu khắc bị đổ, rơi xuống đất vỡ vụn.
"Đại khái là vị trí của đại sảnh điêu khắc." Thẩm Mộng Vân suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đi thôi, đến đó xem thử." Vương Kỳ là người đầu tiên phản ứng lại.
Giang Thành là người cuối cùng ra khỏi cửa, hắn còn nán lại sau cửa một lúc, nhìn thấy hai bộ trang phục treo sau cửa, màu xám trắng, rất giống với màu trên người điêu khắc, giống như áo lao động.
Nó bẩn thỉu, toàn bộ bộ trang phục bị nhuộm màu trắng xám bởi những thứ cọ xát vào nó.
Giang Thành tiện tay lấy nó đi, gấp chúng lại, vừa vặn có thể gói lại chiếc liềm. Còn chưa kịp đi đến đại sảnh điêu khắc, đã nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ hướng đó, nhưng khi đã thực sự bước ra ngoài cửa, âm thanh bên trong lại biến mất.
"Cộc."
"Cộc cộc."
Làm theo lời của Viên Tiêu Di đã nói, Giang Thành đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó mới dùng sức từ từ đẩy cửa ra
"Cót két—"
Trục cửa dường như đã bị rỉ sét hoàn toàn, tiếng ma sát đặc biệt gay gắt trong màn đêm tĩnh mịch, tạo nên bầu không khí bất an cho nhiệm vụ lần này.
Cánh cửa chỉ khép hờ.
Không khóa.
Đưa mắt nhìn vào, không gian của đại sảnh điêu khắc lớn hơn rất nhiều.
Bên trong tương đối trống trải, lúc trước bọn họ đã biết từ bản đồ chỉ dẫn, toàn bộ đại sảnh điêu khắc có hình dạng một chiếc quạt.
Nó được chia thành 4 khu vực, mỗi khu vực trưng bày các loại tác phẩm điêu khắc khác nhau.
Sau khi bước vào trong đại sảnh điêu khắc, trong lòng mọi người đều đồng thời cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ.
Cũng tương tự như ở thư viện hay sân thao trường bỏ hoang, nơi này cũng chìm trong bóng tối, như thể một lớp lọc filter được thêm vào.
Mặc dù không có đèn chiếu sáng nhưng nếu nhìn kỹ, ít nhiều vẫn có thể nhìn rõ một chút.
Nhưng vị trí hơi xa hơn một chút, chỉ có những đường nét mơ hồ.
Bóng tối xung quanh như thủy triều đang cố gắng nuốt chửng bọn họ.
Bọn họ không dám tách nhau ra, nên tập trung lại và chậm rãi bước vào trong, đồng thời quan sát các bức điêu khắc gần đó.
Không rõ là do vấn đề ánh sáng hay do hiệu ứng tâm lý, tên mập nhìn chằm chằm vào những bức điêu khắc tĩnh lặng ẩn trong bóng tối, nghỉ ngờ rằng chúng có thể sống lại bất cứ lúc nào, sau đó sẽ nhe nanh giờ vuốt lao về phía mình.
Ngay trong quá trình di chuyển tấm mắt, bất thình lình quét qua một nơi, một lúc sau, đồng tử co rút lại thành một khe hở. Mọi người nhìn về hướng ngón tay của anh ta chỉ thấy trong góc trống rỗng, chẳng có gì cả.
"Anh nhìn thấy cái gì?" Giang Thành thấp giọng hỏi.
"Ở đó vừa rồi có... có một người, ngồi xổm ở trong góc, lưng quay ra ngoài, mặc một bộ quần áo màu đỏ, còn... còn..." Tên mập căng thẳng, lưỡi không chịu tuân theo điều khiển.
Giang Thành cau mày: "Còn gì nữa?"
"Còn đội một mảnh vải đỏ, đội ở trên đầu ấy, bốn góc vải đỏ rủ xuống, giống như cô dâu sắp cưới vậy."