Chương 766: Rắc rối
Chương 766: Rắc rốiChương 766: Rắc rối
"Khăn trùm đầu đỏ?" Thẩm Mộng Vân trầm ngâm.
Tên mập gật đầu liên tục: "Đúng, chính là nó đó!"
Sau đó anh ta giải thích: "Tôi khẳng định là không nhìn nhầm, vừa rồi ánh mắt tôi chỉ vô tình quét qua, đã nhìn thấy, nhưng chờ khi tôi nhận ra có gì đó không đùng, đưa mắt nhìn lại, thì nó đã biến mất rồi".
Không ai nghỉ ngờ tên mập nhìn nhầm, hơn nữa Giang Thành chú ý tới tên mập nói anh ta nhìn thấy một người, chứ không phải là tượng điêu khắc gì hết.
Liên tưởng đến miêu tả về người này, trang phục đỏ, ngồi xổm trong góc, quay mặt vào trong, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng... thân phận của người này gần như đã có thể chắc chắn.
Là giáo viên nam đã từng chết thảm tại đây.
Có lẽ... đối phương không hề có ý định làm hại bọn họ, trong lòng Giang Thành nghĩ thầm, dù sao anh ta cũng là nạn nhân, nếu như có thể tiếp xúc một chút được với giáo viên nam này, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Là phúc không phải hoạ, là hoạ muốn tránh cũng không được, Giang Thành quay đầu lại, đối mặt với mấy người tên mập, hạ thấp giọng nói: "Mọi người hãy đứng ở đây, không được nhúc nhích, tôi qua đó xem thử."
"Một mình anh?" Trên mặt tên mập tràn đầy sự lo lắng.
"Còn có tôi nữa." Vương Kỳ cũng đứng ra, nhìn sang Giang Thành: "Tôi đi cùng anh."
"Được."
Hai người thoả thuận, một người bên trái một người bên phải, hai bên áp sát, như vậy nếu như thật sự có thứ gì đó ẩn nấp gần đó, nhất định sẽ bị bọn họ tìm ra.
"Cửa ... cửa sổ..." Giây tiếp theo, ánh mắt của Thẩm Mộng Vân cũng thay đổi, cơ thể không ngừng run rẩy, chỉ vào một góc gần chỗ góc.
Vừa rồi Giang Thành đang trao đổi với Vương Kỳ, hai người đều không để ý tới góc tường.
"Lại làm sao vậy?" Hoè Dật cũng bị bộ dạng bất thường của Thẩm Mộng Vân làm cho giật mình.
"Tôi... tôi nhìn thấy rồi, ở ngay đó, có một người đang trốn!" Sau khi định thần lại, Thẩm Mộng Vận hoảng sợ nói, Giang Thành nắm chặt tay cô, mới khiến cô trấn tĩnh lại.
"Cô đã nhìn thấy gì, cô Thẩm?" Giang Thành vừa an ủi cô, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, xem ra tình hình ở đây còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng.
"Có người đang trốn ở đó, đằng sau tấm màn đó! Đúng là có một người!" Thẩm Mộng Vân nắm lấy cánh tay của Giang Thành, tay còn lại run rẩy giơ lên, chỉ vào một nơi cách góc tường khoảng 2 mét.
Nơi đó cách cửa sổ không xa, nên treo cả một bức tường rèm tối màu, rất nhiều phòng triển lãm cũng có cách bố trí tương tự.
"Sau tấm rèm?" Giang Thành nhìn chằm chằm vào tấm rèm, hỏi: "Nếu như ở phía sau, cô Thẩm, làm sao mà cô thấy được người đó?"
"Bên dưới, bên dưới tấm rèm lộ ra một đôi chân." Thẩm Mộng Vân nhấn mạnh: "Là một đôi chân trần, tôi nhìn thấy rất rõ ràng."
Giữa phần chân rèm với mặt đất có một khe hở chưa đến 10 phân, nhưng Giang Thành nhìn sang, lại thấy trong khe hở không có gì cả.
Vương Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Mộng Vân, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: "Cô Thẩm, cô chỉ nhìn thấy một đôi chân bên dưới rèm, liền phán đoán phía sau có người, có phải vậy không?"
Thẩm Mộng Vân nhìn Vương Kỳ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi: "Như vậy... như vậy còn không đủ sao?"
Giang Thành thì ngược lại như hiểu được ý của Vương Kỳ, thay anh ta giải thích: "Cô Thẩm, không phải là không đủ, mà là cô không thể cung cấp thêm một số manh mối khác được nữa sao?" Dừng một chút, hắn nói thêm: "Ví dụ như hình dáng của tấm rèm lúc đó, nếu như có một người đứng phía sau thì trên tấm rèm sẽ có chỗ lồi ra, chính là hình dáng của một người, cô có tưởng tượng được không?"
Đối với Giang Thành, Thẩm Mộng Vân dễ tiếp thu hơn nhiều, một lát sau, cô lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ, nhưng... nhưng hẳn là không, tôi chỉ nhìn thấy một đôi chân, chân dưới tấm rèm, khép vào nhau, rất trắng, đặc cùng với tấm rèm tối màu, rất nổi bật."
Vương Kỳ không để ý đến Thẩm Mộng Vân nữa, trực tiếp lấy cái móc sắt kia ra, theo kế hoạch, bao vây từ bên trái, Giang Thành từ bên phải.
Hai người mặc dù là lần đầu tiên hợp tác, nhưng lại vô cùng ăn ý, tốc độ và bước đi gần như giống nhau, Hoè Dật thực sự cảm thấy bọn họ trước đây đã quen biết nhau, hoặc ít nhất là cùng một chỗ huấn luyện.
Giang Thành, Vương Kỳ, cuối cùng gặp nhau ở vị trí phía trước tấm rèm 2m. Một người cầm móc, người kia cầm liềm, cả hai cùng di chuyển để vén tấm rèm dày nặng lên.
Phía sau là một bức tường, nguyên một bức tường, thậm chí đến cửa sổ cũng không có.
Xem ra tấm rèm cửa này chỉ dùng để trang trí.
"Phù -" Hai người nhìn nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa quay người lại, ánh mắt Giang Thành chợt cứng đờ, ngay sau đó, máu trong huyết quản dường như đã nguội di.
Ở vị trí giữa đại sảnh đang hoàn toàn trống rỗng.
Tên mập, Hoè Dật, Thẩm Mộng Vân đều đã biến mất...
Ở ngay trong đại sảnh điêu khắc này, ở vị trí cách bọn họ không xa, ba người sống to lớn, vậy mà lại lặng lẽ biến mất.
"Mẹ kiếp..." Vương Kỳ chửi thể một tiếng, nhìn bốn phía, hiển nhiên cũng không ngờ, cuối cùng lại phát sinh tình huống như vậy.
Đã sơ suất rồi...
Trước đó Giang Thành đã cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, những người như hắn và Vương Kỳ đều không nhận thấy điều gì bất thường, vậy tại sao tên mập và Thẩm Mộng Vân lại nhìn thấy?
Hiển nhiên là để thu hút đội ngũ chính đi khám phá, sau đó tấn công những người già yếu và bệnh tật còn lại.
Mấy người tên mập ... sợ rằng có rắc rối rồi.
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, Giang Thành nhìn Vương Kỳ, vội vàng nói: "Tôi phải tìm người trước, nếu không quá muộn sẽ xảy ra chuyện."
Hắn cũng không chắc liệu Vương Kỳ sẽ tìm người giúp hắn trước hay hoàn thành nhiệm vụ trước, bởi vì ít nhất trông anh ta không giống một tên dễ nói chuyện.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là sau khi phát hiện ra người mất tích, Vương Kỳ còn tỏ ra lo lắng hơn cả hắn, nắm chặt chiếc móc sắt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, như thể có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người.
"Tìm người!" Anh ta khàn giọng nói.
"Được."
Lần này hai người không dám tách nhau ra, Giang Thành ở phía trước, Vương Kỳ ở phía sau, hai người gần như dán vào nhau, trở thành chỗ dựa Bọn họ quay trở lại, men theo con đường đã đi vào tìm kiếm từng chút một, lần này bọn họ để ý đến những bức điêu khắc gần đó, những bức điêu khắc này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ lại, chúng có một điều gì đó quỷ dị không thể tả được.
Trong đôi mắt trống rỗng đó, như thể có thể tụ lại bất cứ lúc nào.
Trở lại cửa lớn của đại sảnh điêu khắc, Giang Thành lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, sau khi bọn họ bước vào, cửa lớn liền tự động đóng lại, lúc đó đã doạ cho tên mập sợ giật nảy mình.
Cho nên Giang Thành nhớ rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ... một nửa cánh cửa được mở ra một chút, có thể là một phần ba, tùy theo kích cỡ mà chúng chỉ đủ lớn cho một người lẻn vào.
Những hình ảnh tương tự vừa xẹt qua trong đầu, đã đủ khủng khiếp rồi, trong lòng Giang Thành dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Sau khi bọn họ tiến vào, có thứ gì đó đã lặng lẽ theo sau.
Có thể là ai?
Không, nên hỏi... sẽ là thứ gì?
Ma ăn tim?
Hay là quỷ thổ phỉ trong nhiệm vụ lần này ở đại sảnh điêu khắc?
Giang Thành vừa suy nghĩ, vừa đưa tầm mắt ra nhìn chung quanh, bên cạnh bọn họ có mấy bức tượng, lúc đi vào bọn họ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, chỉ là những bức tượng bình thường mà thôi.
Nhưng ngay khi ánh mắt Giang Thành hơi dịch chuyển lên trên, theo thói quen muốn thở phào ra, ánh mắt hắn đột nhiên khựng lại.
Hơi thở trong lồng ngực cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán, bức điêu khắc trước mặt hắn là một người phụ nữ, tượng người bán thân, cánh tay phải giơ cao, trong lòng bàn tay... đang kéo một con chỉm.