Chương 767: Lột xác
Chương 767: Lột xácChương 767: Lột xác
Là... bức tượng ở phía trước phòng học điêu khắc!
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Còn chưa kịp hắn đưa ra phản ứng, giây tiếp theo, cả người nghiêng sang bên kia, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau kéo hắn lại.
Ngay lập tức, nơi hắn đang đứng trước đó vang lên một tiếng "rầm", sàn đá hoa cương bị xẻ ra, trên mặt đất xuất hiện một chiếc búa đen kịt.
Là bị người ta ném vào đây!
Người kéo hắn tất nhiên là Vương Kỳ, nhưng Giang Thành lúc này không có thời gian quan tâm đến những thứ khác, bởi vì bức tượng người phụ nữ trước mặt cũng đã di chuyển.
Bởi vì là tượng bán thân nên không có chân, chỉ có phần thân trên, rơi xuống đất rồi bò nhanh về phía hắn như một con nhện bị gãy chân.
Vào thời khắc này Giang Thành mới hiểu, nhiệm vụ mới thật sự chính thức bắt đầu.
Hắn lập tức chạy về phía cửa, may mắn là cửa có thể mở được, Vương Kỳ cũng chạy về phía cửa sau khi chặn được bức tượng nam đang tấn công Giang Thành trong chốc lát.
Chờ Vương Kỳ chạy ra ngoài cửa, Giang Thành nhanh chóng đóng cửa lại.
Hai người quay lại, chạy về phía bên kia hành lang.
Nhưng tượng điêu khắc sống lại hiển nhiên không chuẩn bị thả bọn họ đi, cửa gỗ đại sảnh điêu khắc phát ra một tiếng "đông" "đông" cực kì lớn, lập tức bị đẩy ra.
Hai bức tượng sống lại đuổi ra ngoài, chính là hai bức tượng họ nhìn thấy trước phòng học điêu khắc.
Tượng nam cầm búa chạy theo bọn họ, tượng nữ nhanh chóng bò trên mặt đất, kết hợp với khung cảnh âm u xung quanh, quả thực rất rùng rợn.
"Tìm một chỗ rộng rãi, giải quyết bọn chúng." Giang Thành vội vàng nói.
"Bọn chúng cũng chỉ là có sức mạnh hơn người bình thường một chút, không có gì đặc biệt." Vương Kỳ nhớ lại trận chiến ngắn ngủi của mình với các bức tượng nam và kết luận: "Nhưng các đòn tấn công thông thường đối với chúng đều vô dụng, chỉ có tấn công vào vị trí phía sau đầu mới có thể giết chết chúng." Hai người nhanh chóng chạy đến một ngã ba đường, bên phải là cầu thang, cạnh cầu thang có một cánh cửa nhỏ, trông giống như một căn phòng nhỏ đựng dụng cụ vệ sinh.
"Theo tôi." Giang Thành chạy về phía cầu thang.
Chờ khi hai bức tượng đuổi theo đến, tình cờ nhìn thấy một người đang đứng trên cầu thang, Giang Thành đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, hai bức tượng đã thay đổi cả về cảm giác lẫn hình dáng, chất liệu trên cơ thể trở nên nhăn nheo, nhìn từ xa giống như đang mặc bộ quần áo màu trắng xám.
Trong đầu nảy ra một suy đoán kinh người, nếu như cho bọn chúng có đủ thời gian, có lẽ sẽ trở nên giống hệt như người thật.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt trống rỗng của hai bức tượng thực sự lộ ra cảm xúc giống như khi người ta hưng phấn, sau đó hưng phấn biến thành tham lam.
Hai bức điêu khắc lao lên cầu thang, nhưng lại không chú ý đến, một cánh cửa nhỏ phía sau đang lặng lẽ đẩy ra.
Tượng nam cầm búa bằng cả hai tay, từ xa làm động tác ném, tựa hồ muốn lặp lại thủ đoạn cũ, ném búa đi để đập chết Giang Thành.
Nhưng trước khi chiếc búa kịp ném đi, Vương Kỳ đột nhiên xuất hiện phía sau, cầm lấy chiếc móc, đập mạnh vào sau đầu.
"Rầm" một tiếng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những vết nứt kéo dài từ sau đầu đến toàn bộ đầu, cuối cùng,"loảng xoảng" một tiếng, đầu của bức điêu khắc... vỡ tan.
Phần cơ thể còn lại vẫn giữ nguyên tư thế ném, nhưng đã biến trở lại thành một bức điêu khắc thông thường và bất động.
Chứng kiến đồng bọn của mình bị xử lý, trên khuôn mặt ngẩng cao của tượng nữ hiện lên một tia sợ hãi của con người.
Giang Thành chặn phía trước, Vương Kỳ phía sau, tình thế ngay lập tức đảo ngược.
Có lẽ vì đồng bọn của mình vừa bị Vương Kỳ giết chết nên tượng nữ đã chọn Giang Thành làm điểm đột phá, lao về phía hắn.
Giang Thành trực tiếp lách người, tránh khỏi chiếc móng sắc như dao găm của bức tượng, sau đó một cú đấm xuống đất, đuổi theo lên, dùng liềm kết liễu nó.
"Phù..." Giang Thành thở ra, may mắn thay, nó giống với những gì hắn chút, thì những bức tượng biết di chuyển này cũng không khó đối phó.
Không khó đối phó mà hắn muốn nói, là chỉ những người như hắn và Vương Kỳ, còn đám tên mập bọn họ hiển nhiên không thuộc trong phạm vi này.
"Hả?" Vương Kỳ tựa như phát hiện ra gì đó, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm tượng nữ điêu khắc, còn đưa tay chạm vào nó.
Giang Thành đương nhiên không cảm thấy anh ta là đang lợi dụng, liền cau mày hỏi: "Sao vậy?"
"Anh mau đến xem, trên người bọn chúng... hình như đều đã phát sinh thay đổi, có một lớp nếp nhăn, giống như đang lột xác vậy... Vương Kỳ ngưng một chút, rồi nói.
Điểm này Giang Thành cũng đã phát hiện ra trước đó, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến mấy người tên mập, nên không tìm hiểu sâu hơn.
Bây giờ nghe Vương Kỳ nói như vậy, cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh anh ta, dùng tay chạm vào, điêu khắc không đầu không nhúc nhích chút nào, nhưng lại có cảm giác khác với bức điêu khắc bình thường, dường như càng mịn nhẫn hơn.
Hơn nữa, khẽ dùng tay kéo nhẹ, còn có thể kéo ra một lớp, giống như một lớp quần áo giặt bị cứng, dán trên người bức điêu khắc.
Một lúc sau, Giang Thành đột nhiên đứng dậy, đi về chỗ cũ đứng lúc trước, trên mặt đất có một bộ trang phục gấp gọn.
Là hắn đã lấy nó từ sau cánh cửa phòng học điêu khắc, nó có màu xám trắng, khi chạm tay vào, thực sự có kết cấu giống như bức điêu khắc.
Chẳng lẽ... bộ trang phục này là được lột ra từ trên người bức điêu khắc sống lại?
"Có khi nào là như này không, chỉ cần mặc chiếc áo này, những bức tượng kia sẽ coi anh là người của bọn chúng, sẽ không tấn công nữa?" Vương Kỳ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Thành hỏi.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thành nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trong tay, nghĩ đến việc chúng bị lột ra khỏi bức điêu khắc, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Vương Kỳ nhìn ra Giang Thành đang do dự, liền đưa tay ra nói: "Anh sợ có nguy hiểm, tôi có thể thử."
Nghe vậy, Giang Thành vừa mặc trang phục vừa nói: "Người anh em Vương Kỳ, anh đang nói cái gì vậy, chuyện nguy hiểm cứ để cho tôi là được." trên đầu.
Sau khi mặc vào, Vương Kỳ lập tức cảm thấy một luồng khí âm u lạnh lão.
Dường như khoảnh khắc mặc bộ trang phục lên, thuộc tính về con người của Giang Thành đã biến mất, hoàn toàn cải trang thành một con quỷ.
Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của Giang Thành, vị trí khuôn mặt đã bị một lớp lưới mỏng trong mờ che mất, trông có cảm giác như một bộ đồ bảo hộ.
Toàn thân bộ trang phục màu xám trắng, trong môi trường tối tăm này, nếu đứng yên không nhúc nhích, thoạt nhìn, quả thực trông hơi giống một bức tượng.
"Quả nhiên là như vậy..." Vương Kỳ có chút ghen tị liếc nhìn bộ trang phục trên người của Giang Thành.
Giang Thành thì lại không có phản ứng gì lớn, hắn vung tay vung chân, sau đó ngồi xổm tại chỗ mấy lần, cuối cùng thực hiện động tác nhảy cao chân.
"Cảm giác thế nào?" Vương Kỳ hỏi.
"Có hơi lạnh, âm u lạnh lẽo, nhưng có thể chấp nhận được." Giang Thành dừng lại nói: "Hơn nữa thông qua lớp vải lưới này nhìn ra ngoài, có cảm giác khác hẳn lúc trước."
"Nhưng mà..." Giang Thành cúi đầu nhìn vị trí cánh tay của mình: "Nơi này làm sao đây, tại sao lại có nhiều vết xước đến như vậy?"
"Ở đâu?" Vương Kỳ đi tới, theo tầm mắt của Giang Thành, anh ta không hề thấy trên tay hắn có vết xước gì cả.
Dùng tay chạm vào, cũng không có, bộ trang phục không biết là chất liệu gì, vừa lạnh, vừa trơn nhẫn, anh ta sờ nó có cảm giác như sờ viên đá lạnh.
"Ở ngay đây, anh không thấy sao? Xem ra chỉ có người mặc bộ trang phục này mới có thể nhìn thấy." Giang Thành nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình và nói: "Là có người cố ý khắc lên, bốn đường chéo, rồi một đường dọc, chéo qua nhau, tương tự như thế, tổng cộng có năm cụm."
Giang Thành miêu tả như vậy, Vương Kỳ liền hiểu ra: "Dùng để đếm, tương tự như chúng ta vẽ chữ "1E", 5 cụm, tổng cộng là 25 gạch." (tương tự như cách dùng =)
"Là số lượng bức điêu khắc có thể di chuyển trong nhiệm vụ lần này, trond um thứ nhất cá hai aach đang biến mất chắc hẳn là †%na na với hai bức chúng ta đã xử lí được." Giang Thành suy nghĩ nói.
"Ngoại trừ những thứ này, còn có một hoa văn, giống như một con mắt, ở trên mu bàn tay của tôi, chắc hẳn là ám chỉ con quỷ thổ phỉ kia." Giang Thành tiếp tục nói.
Vương Kỳ quay đầu nhìn về hướng bọn họ vừa chạy tới, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.....
"Thế nào?"
"Không có."
"Tôi... chỗ tôi cũng không có."
"Làm sao có thể chứ? Hai người sống to lớn như vậy, vừa chớp mắt một cái đã biến mất, cái tấm rèm này biết ăn thịt người hay sao?" Tên mập không biết đã lật chiếc rèm ra nhìn bao nhiêu lần rồi.
Nhưng dù có nhìn thế nào, thì cũng chỉ là một bộ rèm cửa, chỉ là dày dặn hơn một chút mà thôi, chứ cũng không thể mang bác sĩ đã biến mất trở về.
Hơn nữa điều khiến bọn họ càng không thể hiểu ra hơn nữa là, đằng Sau tấm rèm là một bức tường, một bức tường trống trơn, không có cả cửa sổ.
Vừa rồi hai người Vương Kỳ và Giang Thành, trong khoảnh khắc vén tầm rèm lên đã biến mất, ba người bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chờ khi phản ứng lại, lập tức đi tới tìm người, nhưng ở gần đó tìm kiếm hồi lâu, ngay cả một bóng người cũng không có, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có đến một con.
"Có khi nào... có khi nào là tấm rèm này có cơ quan, chính là kiểu đường hầm thời không gì đó, đã đưa anh Giang và Vương Kỳ đến một thời không khác." Trong mắt Thẩm Mộng Vân tràn đầy lo lắng: "Ví dụ như là đêm mà giáo viên nam bị hại."
"Nhưng mà cái cơ quan này cũng không thể chỉ dùng một lần chứ." Hoè Dật cũng được coi là một người từng trải, ngay lập tức đưa ra câu hỏi.
Bọn họ đã vén rèm nhiều lần, từ nhiều góc độ khác nhau nhưng kết quả vẫn như cũ.
Hoè Dật dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con đường này không đi được, chúng ta hãy đổi suy nghĩ khác đi, có khi nào có vấn đề không phải là bọn họ, mà là chúng ta."
"Chúng ta?" thư viện trường học chỉ biết làm mất đi thị giác chứ."
"Ý của anh là anh Giang vẫn chưa biến mất, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy nhau mà thôi." Đôi mắt ảm đạm của Thẩm Mộng Vân dần dần sáng lên.
"Không sai, nhưng lần này rõ ràng là rắc rối hơn một chút, bởi vì lần này chúng ta cũng không thể chạm vào nhau." Hoè Dật nói: "Hơn nữa việc tôi nói có vấn đề là chúng ta, cũng có căn cứ, dù sao chỉ có người ở nhóm của chúng ta, cũng chính là hai người, nhìn thấy..."
Nhìn hình dáng miệng, Hoè Dật vốn là muốn nói người kia, nhưng rất nhanh lại đổi lời: "Nhìn thấy con quỷ kia."
Bên trong này ngoài bọn họ ra, sẽ không có người sống nào khác nữa.
"Tôi có một ý kiến, hiện tại chúng ta đi tìm đám người anh Giang chắc chắn sẽ không thể tìm được, chúng ta chỉ có tiếp tục đi tìm con quỷ kia."
"Tìm thấy con quỷ kia, cục diện này, chắc hẳn sẽ được giải quyết." Hoè Dật hạ thấp giọng nói.
"Cứ làm như vậy đi!" Tên mập và Thẩm Mộng Vân đều đồng ý, dù sao trong tình huống này, cũng chỉ còn cách đâm lao phải theo lao.
"Trên đầu con quỷ đó đội khăn trùm đầu đỏ, rất dễ nhận ra!" Ba người tên mập bàn bạc xong, cùng nhau quay người lại, chuẩn bị tìm kiếm quỷ trong đại sảnh điêu khắc.
Nhưng vừa quay đầu lại, cả ba người đều choáng váng.
Chỉ thấy trong đại sảnh điêu khắc, tất cả các bức điêu khắc trong tầm mắt, trên đầu đều đội khăn trùm đầu đỏ, một cơn gió lạnh thổi qua, các góc của chiếc khăn trùm đầu đỏ tươi vén lên, để lộ ra chiếc cằm màu trắng xám.