Chương 768: Quyết không từ bỏ!
Chương 768: Quyết không từ bỏ!Chương 768: Quyết không từ bỏ!
Cổ họng tên mập cuộn lên cuộn xuống một cái, nhỏ giọng nói: "Là chỉ có một mình tôi hoa mắt, hay là... hay là mọi người đều nhìn thấy?"
Hòe Dật theo bản năng trốn ở sau lưng tên mập: "Anh Phú Quý, chúng ta... chúng ta đều nhìn thấy."
Dừng một chút, anh ta cố gắng kìm nén cái cổ đang run rẩy, nghiêng người tới, dùng giọng cầu xin chỉ có anh ta và tên mập mới nghe được: " Anh Phú Quý, anh đừng có che giấu nữa, mau đem một ít thần thông của anh ra đi, nếu không... nếu không tôi nghĩ tất cả chúng ta sẽ tiêu đời đó."
Trong lòng tên mập tự nhủ nếu mà tôi giỏi bằng một nửa bác sĩ thì đã không đến mức bị mắc kẹt ở đây.
"Chạy đi." Tên mập đưa ra lời khuyên của mình.
Thẩm Mộng Vân sắc mặt tái nhợt: "Chạy... Chạy đi đâu?"
"Cửa, từ cánh cửa mà chúng ta xông vào đó, chúng ta hãy lao ra ngoài." Tên mập nhìn chằm chằm cánh cửa, tượng điêu khắc đều phân bố hai bên, ở giữa vừa vặn chừa ra có một lối.
"Đừng vội kích động, mọi người có còn nhớ, anh Giang đã từng nói, con... con quỷ thổ phỉ đó là nghiêng cổ không?" Hòe Dật nói.
Giang Thành quả thực đã nói qua, người bảo vệ kia trước khi chết, đã không chỉ một lần nhìn thấy bức điêu khắc đó, nó nghiêng cổ ở bên cạnh bác sĩ tâm lý nhìn ông ta.
Cũng biết rõ đây không phải là lúc nói nhảm, Hòe Dật vội vàng nói: "Những bức điêu khắc này không chắc đều có vấn đề, rất có thể chỉ có một cái trong số đó có vấn đề, những cái khác, đều là giả, là cố ý tạo ra hiện tượng giả!"
"Chúng ta chỉ cần tìm ra cái nghiêng cổ..."
Hòe Dật đang phân tích đến điểm mấu chốt, bỗng nhiên tên mập đưa tay ra bịt miệng anh ta lại, theo góc nhìn của Hòe Dật, Thẩm Mộng Vân sắp khóc đến nơi rồi.
Hòe Dật quay đầu lại thì phát hiện tất cả các bức tượng đều đang nghiêng cổ, khuôn mặt dưới tấm khăn trùm đầu đỏ đang hướng về vị trí của bọn họ.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy một loạt âm thanh "rắc rắc" khiến người ta đau tim, như thể có thứ gì đó cứng rắn sắp bị gãy. "Chạy đi!"
Tên mập là người đầu tiên lao ra ngoài, theo sau là Thẩm Mộng Vân, Hòe Dật đang suy nghĩ ngược lại bị bỏ lại cuối cùng: "Chờ tôi với!"
Tên mập đẩy cửa ra, lập tức chạy về phía bên kia hành lang, đi chưa được mấy bước, vết thương của Thẩm Mộng Vân liền bộc phát, bị Hòe Dật đuổi đến.
May mắn thay, những bức điêu khắc đó vừa mới sống lại, dường như còn chưa quen thuộc với cơ thể của mình, mỗi tư thế đều rất kỳ quái, giống như lần đầu tiên làm con người vậy.
Nhưng so sánh ra, những tượng người bán thân kia càng đáng sợ hơn, bọn chúng quấn lấy nhau như những con nhện què, có con bò nhanh trên mặt đất, có con lại treo lơ lửng trên trần nhà chỉ bằng hai cánh tay, sau đó chạy ngược đuổi theo hướng của bọn họ.
Nhất thời vang lên tiếng va chạm, tiếng chạy, tiếng móng vuốt sắc nhọn cọ sát vào mặt đất và tường giống như một sợi dây đe dọa tính mạng, bóp cổ tên mập và những người khác.
Dần dần, Thẩm Mộng Vận càng chạy càng khó khăn, mắt cá chân đau đến mức dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạy nhanh.
Tiếng động phía sau càng đuổi càng gần hơn.
Bóng dáng của Hòe Dật và tên mập đã biến mất ở một ngã rẽ phía trước, Thẩm Mộng Vân một mình bám vào tường chậm rãi chạy về phía trước, chân phải không dùng được chút sức lực nào...
Quá khứ từng chút một hiện lên trước mắt, tựa như một bộ phim, Thẩm Mộng Vân thường xuyên ở một mình xem phim, biết rằng mỗi lần đến giai đoạn hồi ức, thì cũng đến lúc nhân vật này sẽ hết cảnh trong phim.
Thời điểm hết cảnh của cô ... sắp đến rồi.
Nhưng mà thật không cam lòng...
Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi đến thế giới này, cô dường như đã quên mất rất nhiều thứ, Vương Kỳ còn từng đặc biệt tìm cô nói chuyện này.
Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, cũng không thể nhớ mình đã đến thế giới này bằng cách nào.
Còn có chiếc xe buýt đó, cô cảm thấy sợ hãi, lại có chút xa lạ, hình như... cách đây rất lâu cô đã từng đi trên chiếc xe buýt đó.
Nhưng cô đã mất đi phần ký ức đó.
Điều cổ quái là, sau khi thấy biểu hiện của cô, Vương Kỳ dường như đã nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dần trở nên khó coi, không lâu sau liền rời đi. Là kiểu kinh hồn bạt vía rời đi, cô vẫn nhớ rất rõ.
Còn có câu nói cuối cùng Vương Kỳ, anh ta lại đi hỏi mình, có cảm thấy cơ thể có gì đó không đúng hay không, hay là... bản thân mình có gì khác so với bọn người Giang Thành?
Đó là một câu hỏi rất kỳ quái, cô bị hỏi đến ngơ ngác, bọn họ là đang trong nhiệm vụ, có thể sống sót là đã tốt rồi, chứ có phải đi xem mắt đâu.
Hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Nhưng bây giờ, mọi câu hỏi đều sẽ không còn có đáp án nữa, ít nhất thì cô cũng không thể đợi đến ngày đáp án lộ ra rồi.
Một con quỷ điêu khắc chỉ còn có phần thân trên đã treo ngược trên đầu, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích và lòng tham của con người trong đối phương.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, khuôn mặt của một người đàn ông thực sự đã trong tâm trí cô.
Khuôn mặt nghiêng.
Của Giang Thành.
Nếu hắn ở đây, có phải sẽ vẫn chạy tới, bế mình lên, nói với mình câu đừng cử động, tôi sẽ đưa cô đi...
"Anh Giang..." Thẩm Mộng Vân dựa vào tường, cúi đầu lẩm bẩm.
Đột nhiên, cánh tay cô bị ai đó kéo mạnh, tiếp sau đó mất thăng bằng, rồi như ném một cái bao tải, bị ném lên một vật rất mềm và mập mạp.
"Chết tiệt, cô đang làm cái quái gì vậy!" Tên mập cõng Thẩm Mộng Vân lên rồi bỏ chạy: "Cô không chạy, ở đó chờ chết à!"
Tên mập di chuyển linh hoạt, tránh được một con quỷ bán thân từ trên trời rơi xuống, còn không quên ngoảnh đầu lại dạy dỗ cho Thẩm Mộng Vân với khuôn mặt ngơ ngác một bài học: "Cô Thẩm, tôi biết chân cô bị thương, nhưng dù có bò cũng phải bò đi! Bác sĩ đã nói rồi, đây là vấn đề về thái độ!
"Chúng ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không được từ bỏ phản kháng." Tên mập nhớ lại lời nói của bác sĩ, không khỏi sôi máu: "Cho dù hôm nay lão Diêm Vương có đến, tôi cũng sẽ bắn vào đầu ông ta một cái! Đừng ai có thể thuyết phục được tôi!"
Lão Diêm Vương bắn vào đầu gì đó, Thẩm Mộng Vân nghe đến ngây ngốc, nhưng kỳ lạ là cô thực sự cảm thấy mình đã theo kịp mạch não của tên mập, bởi vì cơ thể cô thực sự bắt đầu bốc cháy theo!
"Đúng, chúng ta tuyệt đối không được từ bỏ phản kháng!" Thẩm Mộng Vân nói. "Vậy là đúng rồi!" Tên mập cõng Thẩm Mộng Vân trên lưng, vậy mà chạy còn nhanh hơn cả quỷ, khiến Hòe Dật đang đứng đợi ở phía trước cũng ngơ ngác.
Anh ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ... mình cũng có thể nhảy lên trên lưng của anh Phú Quý, nếu trên lưng có hai người, quỷ mới có một chút cơ hội đuổi kịp.
"Chờ... chờ tôi với!"...
Ngay lúc bọn người tên mập chạy thục mạng, Giang Thành và Vương Kỳ đang chặn ở trong hành lang, hai người như sắp lâm trận đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nhưng quỷ dị là, khắp nơi trong hành lang đều là tiếng chạy trốn, va chạm, ma sát, chỉ duy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Như thể hai nhóm người đang ở hai thời điểm và không gian khác nhau vậy.
Ngay cả Giang Thành cũng có thể cảm giác được đám người tên mập đang chạy qua người mình, không đúng, là chạy xuyên qua người mình!
Giọng nói của tên mập vang vọng bên tai anh, vị trí cực kì gần.
Hắn và Vương Kỳ cũng cố gắng nói to, nhưng mấy người tên mập, dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Cho đến khi những âm thanh lộn xộn xa dần...
"Không đúng, tình huống bọn họ gặp phải khác với chúng ta!" Vương Kỳ vội vàng nói: "Hình như chúng ta mới là những người bị quỷ nhắm tới, ý tôi nói là con quỷ thật sự."
Suy nghĩ của anh ta giống với Giang Thành, Giang Thành cũng đang suy nghĩ, rút cuộc đám người tên mập đã làm gì, mới dẫn đến việc bị quỷ nhắm tới?
Rõ ràng là trên đường đi đều là hắn và Vương Kỳ dò đường.
Kích hoạt nguy hiểm, cũng nên là bọn họ mới đúng.
Một lúc sau, Giang Thành đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương Kỳ, người cũng đang cau mày nói: "Khi vào đại sảnh điêu khắc, anh có gõ cửa không?"
Vương Kỳ sửng sốt một lát, sau đó trở nên căng thẳng: "Gõ rồi, sau khi tôi thấy anh gõ, cảm thấy âm thanh không đúng, bên trong cửa hình như có hai lớp, lúc đi ngang qua tôi đã thử gõ một cái, nhưng động tác rất nhỏ."
Nguyên nhân đã tìm ra rồi...
Theo manh mối mà Viên Tiêu Di đưa ra, trước khi vào đại sảnh điêu nhấn mạnh không được quên, điều này rất quan trọng.
Giang Thành quả thực cũng không quên, nhưng điều hắn không ngờ tới là, quy tắc này chỉ áp dụng cho mỗi cá nhân, cũng có nghĩa là ai trước khi vào cũng đều phải gõ cửa!
Vương Kỳ cũng đã nghĩ ra chuyện trong này, nhìn về phía phát ra âm thanh, hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào?"
Mấy người tên mập đã kích hoạt cấm ky trong đại sảnh điêu khắc, bây giờ thì khó khăn rồi.
Đặc biệt là còn tách bọn họ ra, bây giờ có muốn giúp cũng không cách nào giúp được.
"Không còn cách nào khác." Giang Thành quay đầu nhìn về phía đại sảnh điêu khắc: "Chỉ có cách chúng ta cũng kích hoạt cấm ky, tập hợp với bọn họ rồi tính."
Đây chắc chắn là hạ hạ sách, nếu đổi lại là một nhóm người khác bị mắc kẹt, Giang Thành nhất định sẽ thừa dịp quỷ truy đuổi người, đi tìm manh mối, kết thúc câu chuyện kinh dị.
Nhưng bây giờ người bị mắc kẹt lại là người của mình.
Với bản lĩnh của ba người Hòe Dật, tên mập và Thẩm Mộng Vân, có lẽ là không thể trụ được bao lâu.
"Như thế này đi." Vương Kỳ nhìn Giang Thành, vội vàng nói: "Chúng ta tách ra đi, một người ở bên ngoài tìm kiếm manh mối, một người khác đi vào cứu người!"
"Được!" Giang Thành không chút suy nghĩ định chạy về phía cửa đại sảnh điêu khắc.
Nhưng Vương Kỳ đã ngăn hắn lại: "Tôi đi vào, anh ở bên ngoài tìm kiếm manh mối!" Vương Kỳ nhìn Giang Thành, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
"Anh?" Giang Thành hất tay Vương Kỳ ra, cổ quái trong mắt vào thời khắc cuối cùng này cũng bộc phát ra: "Tại sao anh lại muốn lao vào trong cứu người?"
"Cái tên mập đó... rốt cuộc có quan hệ gì với anh, đáng để anh không cần cả mạng sống, cũng phải vào trong cứu anh ta?!" Giang Thành tiếp tục hỏi: "Anh ta, còn cả anh, hai người rút cuộc là ai?"
Vương Kỳ không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành: "Vấn đề này bây giờ tôi không thể trả lời cho anh, nhưng tôi biết rõ, chỉ cần chúng ta hành động chậm lại, bọn họ đều sẽ phải chết."
"Anh là muốn biết câu trả lời ngay bây giờ, hay là..." Anh ta dừng lại: anh ta chỉ đang nói ra sự thật.
Giang Thành nghe xong không do dự nữa, xoay người chạy về phía đại sảnh điêu khắc, Vương Kỳ sửng sốt một chút liền đuổi theo.
Hai người họ gần như cùng lúc lao vào trong đại sảnh điêu khắc.
Lần này, không có ai gõ cửa.
"Ngu ngốc!" Vương Kỳ lẩm bẩm chửi rủa.
"Câm miệng lại đi, hiện tại tôi không rảnh xử lý anh." Giang Thành nói: "Anh cứ chờ ra ngoài đi."
Sau khi hai người kết thúc đấu miệng, lần này tiến vào, có thể cảm nhận rõ đã khác với lần trước, xung quanh dường như tối tăm hơn, như bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu xám.
Hơn nữa... các bức điêu khắc ở hai bên trái phải của đại sảnh đều đã biến mất, chỉ còn lại những chiếc kệ và biển giới thiệu.
Xem ra, là đều đã sống lại, đang truy đuổi đám người tên mập rồi.
Lúc này, bên ngoài hành lang lại truyền đến âm thanh đuổi bắt, giống như vừa chạy một vòng lớn, lại bị truy đuổi trở lại.
Giang Thành và Vương Kỳ lập tức lao ra ngoài, lần này, vừa nhìn đã thấy tên mập đang chạy tới ở vị trí đầu tiên, sau lưng anh ta còn đang cõng Thẩm Mộng Vân, một tay còn kéo theo Hòe Dật.
Hai cái chân như xúc xích đang chạy cực kì nhanh.