Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 769 - Chương 769: Tôi Cần Cô Phối Hợp

Chương 769: Tôi cần cô phối hợp Chương 769: Tôi cần cô phối hợpChương 769: Tôi cần cô phối hợp

"Bác sĩ!" Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt tên mập sáng lên.

Thẩm Mộng Vân đang nằm trên lưng tên mập, lo lắng hướng về phía Giang Thành hét lên: "Chạy mau, anh Giang, phía sau có nguy hiểm!"

Hòe Dật trong lòng thầm nghĩ: "... mấy lần tôi suýt chút nữa bị quỷ bắt được, sao không thấy cô kích động như vậy? Mà anh Giang đâu phải loại ngu ngốc, còn cần phải cô nhắc nhở đằng sau đang có quỷ truy đuổi hay sao?"

Sau khi hai nhóm gặp nhau, họ chạy đến một ngã ba phía trước.

"Ở đây!" Dưới sự dẫn dắt của Giang Thành, đoàn người lập tức chạy dọc theo cầu thang, chạy lên trên tầng.

Theo quan sát của Giang Thành, chuyển động của những con quỷ điêu khắc này rõ ràng là cứng hơn nhiều khi leo cầu thang.

Đi được một đoạn, Hòe Dật thở hổn hển, vội vàng nói: "Cứ chạy như vậy không phải là cách, chúng ta cõng theo một người, dù thế nào cũng không thể chạy nhanh hơn bọn chúng."

"Các anh tiếp tục chạy, dụ bọn chúng đi." Giang Thành bế Thẩm Mộng Vân ra khỏi lưng tên mập: "Tôi dẫn cô Thẩm đi tìm chỗ sắp xếp cho cô ấy trước."

"Được!"

Mấy người tăng tốc, đầu tiên rời khỏi tầm mắt của đám quỷ điêu khắc, sau đó đến một góc rẽ, hai nhóm người tách ra.

Vương Kỳ dẫn Hòe Dật tên mập tiếp tục chạy lên tầng, đồng thời cố ý làm cho tiếng bước chân thật to, để thu hút sự chú ý của đám quỷ điêu khắc.

Giang Thành lặng lẽ đưa Thẩm Mộng Vân vào một căn phòng nhỏ ở hành lang bên phải rồi đóng cửa lại.

Bên trong phòng, hai người đều nín thở.

Rất nhanh, âm thanh hỗn loạn của đám quỷ điêu khắc đã đuổi đến, từ những âm thanh đó, có thể nghe ra tư thế của chúng kỳ lạ đến mức nào.

Nhưng một giây tiếp theo, vẻ mặt của Thẩm Mộng Vân và Giang Thành đột nhiên thay đổi.

Đám quỷ điêu khắc vậy mà lại dừng ở góc rẽ, chỉ vài giây ngắn ngủi, sau đó, chia thành hai đội, một đội tiếp tục truy đuổi bọn Vương Kỳ và tên mập, trong khi đội còn lại đi thẳng vào căn phòng mà hai người đang trốn.

Làm sao có thể? !

Theo hiểu biết của Giang Thành, những tên này hẳn là không có năng lực cảm ứng vị trí của con người, bọn chúng chỉ dựa vào bản năng săn mồi mà thôi.

Vốn dĩ Thẩm Mộng Vân còn đang ôm chút hy vọng, cho rằng đây chỉ là trùng hợp thôi, bọn chúng cũng chỉ đi ngang qua mà thôi.

Nhưng khi tiếng bước chân hỗn loạn dừng lại trước cửa phòng bọn họ, tất cả mọi may mắn đều tan vỡ.

Bọn họ đã bị phát hiện rồi!

"Bùm!"

Cánh cửa rung lắc dữ dội.

Quỷ điêu khắc đang lao vào cửa bên ngoài.

"Bùm!"

"Bùm!"

Lại hai cái nữa.

Khung cửa gỗ đã nứt ra, bụi bay mù mịt.

Loại ổ khóa cắm chìa rất cũ trên cửa, hiện tại, con ốc dùng để cố định ổ khóa, đã bị bung ra một phần.

Hiển nhiên là, không thể giữ được nữa.

Quỷ điêu khắc bên ngoài cửa ít nhất cũng phải có năm sáu con, nếu như tất cả đều tiến vào, trong không gian nhỏ bé này, Giang Thành cũng sẽ không thể làm gì .

"Anh Giang." Thẩm Mộng Vân nắm lấy cánh tay của Giang Thành và nói nhanh: "Chờ ngay khi cửa được mở, tôi sẽ lao tới giữ chân bọn chúng, anh hãy tìm cơ hội rời đi."

Mắt thấy Giang Thành không trả lời, Thẩm Mộng Vân sốt ruột, nắm lấy cánh tay Giang Thành, giọng nói cũng cao hơn: "Lần này anh nhất định phải nghe tôi, anh Giang, cơ thể của tôi, tôi biết rất rõ, chân tôi bị thương, hoàn toàn chạy không thoát, tôi không thể liên lụy anh nữa!

Giang Thành liếc cô một cái, nói: "Tôi có cách, có thể thử xem, nhưng đối với cô Thẩm, có thể sẽ không thân thiện cho lắm."

"Anh... anh có cách?" Trong ánh mắt Thẩm Mộng Vân nhìn Giang Thành tràn đầy nghỉ hoặc, cô không tin trong tình huống này vẫn còn đường sống. Cô nghi ngờ Giang Thành đang an ủi mình.

Nhưng sau đó, Giang Thành đưa mặt áp sát bên tai cô, nhanh chóng nói vài câu, dần dần, Thẩm Mộng Vân chậm rãi mở to mắt...

"Bùm!"

Cùng với cú va chạm cuối cùng, cánh cửa không còn trụ được nữa, trục cửa gãy hẳn, toàn bộ cánh cửa ngã về phía sau, đổ xuống đất, bốc lên một đám bụi bặm.

Trước khi bụi kịp tan đi, mấy con quỷ điêu khắc với nhiều hình dạng kì dị khác nhau chen lấn xô đẩy lao vào, nhưng tất cả đều dừng lại sau khi nhìn rõ khung cảnh bên trong.

"Ah ah... ! Ah ah... !"

"Bụp bụp-”

"Đừng mà... !"

"AI... Gu j¡ gu ji..."

"Pụp pụp!"

Cùng với tiếng hét thảm thiết đau thấu tâm can của phụ nữ, cũng như âm thanh giãy giụa, đấm đá, trước sự chứng kiến của mấy con quỷ điêu khắc, một con đồng lại với chúng đang nằm trên cơ thể một người phụ nữ, vừa xé vừa cắn.

Người phụ nữ giấy giụa, kêu la đau đớn nhưng vô ích, quần áo cũng bị xé rách tươm, vô cùng tuyệt vọng và bất lực.

Hơn nữa âm thanh càng ngày càng nhỏ, kèm theo tiếng cổ họng ùng ục, hiển nhiên là sắp chết rồi.

Hai con quỷ điêu khắc xông vào đầu tiên nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong cái đầu không được linh hoạt tràn ngập các dấu hỏi, dường như là đang nghĩ không ra, rõ ràng là mình xông vào đầu tiên, cửa cũng là do mình phá ra, tại sao vừa chớp mắt một cái, mọi thứ đều không còn liên quan gì đến mình nữa?

Nhưng nghĩ là việc của nghĩ, hơn nữa đầu óc của bọn chúng cũng chỉ có thể nghĩ được đến đây, đối với bọn chúng mà nói, việc quan trọng nhất chính là giết hết tất cả những người sống.

Một lát sau, mấy con quỷ điêu khắc lại bỏ đi, để đuổi theo những người còn lại.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã biến mất, Giang Thành mới từ trên người của Thẩm Mộng Vân đứng dậy.

Mà Thẩm Mông Vân ñna naừng vhno vẫy vừa đô mặt aua khác mắt liếc nhìn Giang Thành, vừa chỉnh lý lại quần áo rách nát.

Khi phát hiện Giang Thành đang nhìn chằm chằm vào người mình, mặt Thẩm Mộng Vân càng đỏ hơn.

Giang Thành vẫn chưa đủ đã đứng dậy, nhưng sau khi nhận ra Thẩm Mộng Vân đang nhìn mình, lập tức làm ra vẻ xấu hổ giải thích: "Cô Thẩm, đã đắc tội rồi, tôi làm vậy cũng chỉ là để có thể..."

"Tôi hiểu." Thẩm Mộng Vân cúi đầu thấp giọng nói.

"Cô Thẩm, hay là... hay là cô đứng dậy trước đi, chúng ta phải rời đi thôi, mặc dù tạm thời lừa gạt được bọn chúng, nhưng không có gì bảo đảm chúng sẽ không quay lại nữa." Giang Thành nói .

Thẩm Mộng Vân nghe xong càng xấu hổ, cố gắng đứng dậy nhưng sức lực không còn nữa, giãy giụa đến mức toàn thân như muốn rời ra.

Giang Thành vô cùng hiểu ý đỡ cô dậy.

"Anh Giang, làm thế nào mà chúng lại phát hiện ra chúng ta vậy?" Thẩm Mộng Vân tò mò hỏi.

Giang Thành đi tới gần cửa, nhìn chung quanh, thấy không có gì, liền đỡ Thẩm Mộng Vân rời đi, đi về phía ngã ba nơi bọn người tên mập vừa mới tách ra: "Tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, giống như có ai đó vậy chỉ đường cho chúng vậy."

Lời còn chưa dứt, Giang Thành như đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền dừng chân lại, lập tức quay đầu nhìn Thẩm Mộng Vân: "Cô Thẩm, tôi có ý kiến này, nhưng cần cô phối hợp."

Thẩm Mộng Vân nghe vậy mặt đỏ bừng: "Vẫn... vẫn cần giống như vừa rồi sao, lần này... lần này là ở đây?"

Giang Thành nghe vậy hai mắt sáng lên, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, hắn vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, nghiêm nghị nói: "Cô hiểu lầm rồi cô Thẩm, lần này tôi cần cô men theo cầu thang xuống tầng một mình, chính là lối mà chúng ta vừa chạy qua đó."

Dừng một chút, Giang Thành tiếp tục nói: "Cô yên tâm, tôi ở ngay phía sau cô."

Thẩm Mộng Vân mặc dù không hiểu ý của hắn nhưng vẫn theo thói quen mà đồng ý.

Vì chân bị thương nên Thẩm Mộng Vân vịn vào tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, Giang Thành đi theo cô từ xa, bắt chước dáng vẻ của quỷ điêu khắc, bước đi như không nhận ra người thân.

Khi những con quỷ điêu khắc rời đi, xung quanh khu vực này tạm thời Vừa nãy khi chạy trốn, ở các góc giữa mỗi tầng đều có đặt một số bức điêu khắc, nhưng chúng đều là những bức tượng bình thường, không biết di chuyển.

Nhưng bây giờ Giang Thành nghỉ ngờ, trong số bọn chúng đã có kẻ bán đứng mình.

Ngay sau khi bóng dáng của Thẩm Mộng Vân bước xuống góc giữa tầng 2 và tầng 3, Giang Thành đi theo sau vừa đến góc đó, phát hiện bức điêu khắc bên cạnh mình đã động đậy.

Đó là một bức tượng bán thân, ẩn giữa hai bức điêu khắc lớn, nên không dễ thấy.

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trông nó có đôi lông mày nham hiểm, đôi mắt tròn và mái tóc rẽ ngôi giữa.

Bức tượng duỗi tay chỉ về hướng Thẩm Mộng Vân rời đi, mặt khác nhìn Giang Thành với vẻ mặt nịnh nọt, miệng không ngừng mấp máy.

Không cần đoán, cũng đã coi Giang Thành là đồng bạn, báo cáo vị trí của Thẩm Mộng Vân.

Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt của bức tượng đột nhiên mở to.

Nó nhìn thấy Giang Thành chậm rãi tháo che mặt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, trong mắt sáng ngời mê người: "Hóa ra là tiểu tử ngươi tố giác!"...

Chờ sau khi Thẩm Mộng Vân nghe thấy thanh âm vội vàng chạy lại, liền nhìn thấy Giang Thành giơ liềm đánh vào sau đầu pho tượng đang run rẩy: "Cho mày này!"

Khi một tiếng "rầm" vang lên, đầu tượng vỡ thành vô số mảnh.

Giang Thành cất lưỡi liềm đi, như thể còn chưa giải tỏa hết, cuối cùng giẫm hai cái lên bức tượng, nói con quỷ như thế lúc còn sống chắc cũng không phải loại gì tốt đẹp, nói không chừng còn từng dẫn đường cho quỷ.

"Đi mau thôi, anh Giang." Thẩm Mộng Vân thúc giục.

Giang Thành nhìn bức tượng trên mặt đất, sau đó nhìn vào khoảng trống sau khi bức tượng bị vỡ, quay sang Thẩm Mộng Vân nói: "Gửi tin nhắn cho đám người Hòe Dật, bảo bọn họ đến đây, tôi biết phải làm thế nào để cắt đuôi đám quỷ điêu khắc đó rồi."

"Anh Giang, tôi làm mất điện thoại di động trong thư viện rồi." Thẩm Mộng Vân xấu hổ nói.

Giang Thành lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cả Hòe Dật và tên mập, bảo bọn họ chạy đến đây. ẩn náu trong bóng tối đằng sau một số bức điêu khắc.

Bản thân thì đứng ở vị trí của bức tượng bán thân vừa rồi.

Bức tượng bán thân được đặt trên kệ gỗ, Giang Thành thử chui vào, kích thước vừa vặn, còn che phần dưới của mình đi, chỉ để lộ phần thân trên.

Đánh giá từ việc mấy con quỷ điêu khắc vừa rồi không nhận ra mình, bọn chúng không có ký ức gì đối với đồng loại, chỉ có thể phân biệt liệu có phải là đồng loại hay không.

Mà bộ trang phục lao động mà Giang Thành tìm thấy đã có ích lợi lớn.

Chưa đầy một phút, đã nghe thấy tiếng bước chân trên đầu, từ xa đang đến gần, ngay sau đó, tên tên mập và những người khác thở hổn hển chạy tới.

Thẩm Mộng Vân vội vàng bước ra ngoài vẫy tay ra hiệu, chờ khi đám quỷ điêu khắc phía sau đuổi kịp, những người khác đã trốn ở phía sau bức tượng.

Còn Giang Thành thì bắt chước bộ dạng của con quỷ điêu khắc trước đó, khoa tay múa chân ra dấu lung tung, đuổi hết đám truy binh đi.

Tên mập nhìn Thẩm Mộng Vân ở bên cạnh, trang phục của cô rõ ràng là đã bị xé rách một cách thô bạo, rất nhiều chỗ không che được nữa, một bên vai cũng lộ ra ngoài.

"Cô đây là..." Tên mập mở to mắt.

"Là anh Giang, anh... anh ấy vì để cứu tôi..." Thẩm Mộng Vân ấp a ấp úng giải thích, tai đỏ bừng như sắp tan chảy.

"Cô... hai người như vậy, cô chắc chắn anh ấy là vì cứu cô?" Tên mập đột nhiên nâng cao giọng điệu, cảm thấy ba mươi năm cuộc đời của mình thật uổng phí."
Bình Luận (0)
Comment