Chương 770: Mày đừng như vậy
Chương 770: Mày đừng như vậyChương 770: Mày đừng như vậy
Hòe Dật nuốt một miếng nước bọt có lẫn máu tanh, nhìn bộ dạng e thẹn của Thẩm Mộng Vân, trong lòng không khỏi cảm thán, vẫn là anh Giang biết chơi.
Khoảng 7,8 phút sau, một nhóm quỷ điêu khắc từ một hướng khác chạy trở lại, đội ngũ thưa thớt, xem ra thể lực của bọn chúng cũng không phải vô hạn.
Giang Thành lại đổi một hướng khác chỉ bọn chúng, để bọn chúng tiếp tục leo cầu thang.
Thông qua khe hở, tên mập nhìn thấy một con quỷ điêu khắc ở cuối cùng đang thở hổn hển, một tay bám vào tường, vẫn kiên trì đuổi theo bọn họ, không khỏi cảm thấy việc này cũng thật không dễ dàng đối với bọn chúng.
Chờ khi tất cả quỷ đều biến mất, tên mập thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ, bước tiếp theo chúng ta..."
Đột nhiên, ở góc rẽ lại xuất hiện một con quỷ điêu khắc, bởi vì chỉ là tượng bán thân, không có chân nên chỉ có thể bò trên mặt đất.
Xem ra là thành viên bị bỏ lại từ đội quân trước.
Tên mập lập tức rút đầu lại.
Giang Thành học theo dáng vẻ trước đó, ra dấu lung tung với con quỷ điêu khắc bán thân.
Nhưng khi con quỷ này bò qua trước mặt Giang Thành, tựa như phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn về phía vị trí tên mập và những người khác đang ẩn nấp.
Bất luận Giang Thành có ra hiệu thế nào thì nó cũng không di chuyển, sau vài giây, nó lại đổi hướng, ưỡn thẳng thân trên, bò về góc phía sau.
Đột nhiên cơ thể nó khựng lại, bởi vì vấn đề góc độ, vừa hay nhìn thấy đôi chân của tên mập ẩn trong chỗ tối.
Điêu khắc lập tức quay đầu lại, đưa tay chỉ về nơi mấy người tên mập đang ẩn nấp, duỗi thẳng cổ, nhưng còn chưa kịp đợi nó gọi ai, thì bàn tay đưa ra đã bị ai đó nắm lấy, sau đó đột nhiên bị kéo vào bóng tối.
Ban đầu là một trận tiếng đấm đá, nhưng sau một tiếng "rầm" bị bóp nghẹt, lúc sau đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, Hòe Dật mới lặng lẽ thò đầu ra nhìn xung quanh, sau khi không phát hiện động tĩnh gì, ra dấu tay "OK" với Giang Thành. Từ góc nhìn của Giang Thành, vừa hay có thể nhìn thấy tên mập tay trái cầm búa, tay phải cầm nửa cánh tay của bức tượng, cúi đầu, trong miệng chửi rủa tại sao có nhiều quỷ đi ngang qua như vậy, mà mày mắt tỉnh, cho đầu mày tan luôn gì đó.
"Được rồi." Giang Thành nhảy ra khỏi kệ gỗ, cởi bộ trang phục lao động đưa cho Thẩm Mộng Vân: "Cô Thẩm, cô hãy mặc bộ quần áo này vào đi."
Đôi mắt tên mập và Hòe Dật đều đỏ lên vì ghen tị.
"Tôi không muốn, anh Giang, anh mặc nó là được rồi." Thẩm Mộng Vân nói.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn chằm chằm bộ quần áo lao động, nuốt nước miếng nói: "Thật ra tôi cũng có thể mặc."
"Tôi cũng có thể." Hòe Dật giơ tay lên.
Cũng không cho Thẩm Mộng Vân cơ hội từ chối, Giang Thành trực tiếp giúp Thẩm Mộng Vân thay quần áo, hắn cũng không né tránh việc hai người tiếp xúc thân thể, Thẩm Mộng Vân đã nghiện còn ngại, đành nghe theo.
Sau khi thay xong, Giang Thành gật đầu với Thẩm Mộng Vân: "Cô hãy trốn ở đây, chỉ cần không lên tiếng, bọn chúng sẽ coi cô như đồng loại."
Giang Thành sau đó nhìn về phía đám người tên mập: "Vừa nãy tôi đã đếm rồi, mấy gạch trên bộ trang phục vẫn còn 19 gạch nữa, cũng có nghĩa là, vẫn còn 19 bức tượng sống lại nữa, chúng ta phải đi xử lý bọn chúng."
Cộng thêm tượng bán thân có đôi mắt hữu dụng này, còn có quỷ dẫn đường, cộng thêm hai con mà Giang Thành và Vương Kỳ đã liên thủ giải quyết, tổng cộng bọn họ đã giải được 4 bức điêu khắc sống lại.
Nhưng các bức điêu khắc sống lại ban đầu là đúng 25 con, bây giờ chỉ còn lại 19 con, vẫn còn thiếu mất 2 con, số lượng không trùng khớp.
Giang Thành quay đầu lại nhìn Vương Kỳ vẫn đang im lặng, đối phương cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn hắn, cười toe toét như đang cảm nhận được điều gì đó: "Có hai con lúc trước đuổi đến gần quá, bị tôi tiện tay xử lý rồi."
"Không sai, chính là như vậy, vừa rồi anh không biết đâu bác sĩ, có hai con quỷ đột nhiên từ trong góc lao ra, chuẩn bị lao vào người tôi rồi, may mà người anh em Vương Kỳ phản ứng nhanh, nếu không thì tôi đã thảm rồi." Tên mập giúp Vương Kỳ giải thích.
"Là vậy à." Giang Thành mỉm cười nhìn tên mập: "Vương Phú Quý, anh em của anh cũng nhiều thật đấy."
Dhía va lai bắt đầu =ó những âm thanh lên yên. có lẽ là những on au# kia, lại quay trở lại rồi.
Lần này, mấy người không lề mề nữa, Giang Thành dặn dò Thẩm Mộng Vân, đừng để những con quỷ điêu khắc này dừng lại, phải là cạn kiệt thể lực của bọn chúng, sau đó cố gắng dẫn chúng đến cầu thang bên trái và bên phải.
Sau khi rời khỏi Thẩm Mộng Vân, cả nhóm cuối cùng đã quyết định, Giang Thành dẫn theo Hòe Dật một nhóm, Vương Kỳ dẫn tên mập một nhóm.
Hai nhóm người tách ra mai phục, núp trong bóng tối để bắt những kẻ đơn độc.
Dù sao vẫn còn lại 19 con, giết được con nào hay con ấy.
Tuy rằng tên mập muốn đi theo Giang Thành hơn, nhưng đối với Vương Kỳ vừa mới cứu mình xong, anh ta cũng không có ác cảm như lúc đầu nữa: "Vậy bác sĩ, hai người hãy cẩn thận!"
Nhưng điều khiến tên mập bất ngờ là, Giang Thành chỉ liếc anh ta một cái rồi bỏ chạy, hơn nữa, khi tên mập nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Giang Thành, cứ luôn cảm thấy hắn có chuyện muốn nói với mình.
"Đừng phân tâm." Vương Kỳ vỗ vỗ vai anh ta.
"sồi,"
Giang Thành và Hòe Dật chọn một căn phòng ở cuối hành lang để mai phục, không gian bên trong tương đối rộng, nhiều phòng thông nhau và ngăn cách bằng cửa.
Cho dù có bị quỷ chặn ở cửa, bọn họ vẫn có thể từ phòng khác rời đi, điều này tránh tái diễn chuyện trước đó.
Hòe Dật suốt chặng đường không nói gì, mãi đến khi bọn họ núp sau cánh cửa, hoàn toàn ổn định chỗ nấp, anh ta mới chút do dự nhìn Giang Thành.
Giang Thành xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài cửa: "Có gì thì nói đi."
Hòe Dật do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Anh Giang, anh Phú Quý và anh... quen nhau rất lâu rồi phải không."
"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Mấy ngày nữa, sẽ tròn một tháng rưỡi."
Hòe Dật: "??2"
"Tôi biết anh muốn nói gì, anh ta và cái tên Vương Kỳ kia quả thực có vấn đề." Giang Thành dừng một chút, tiếp tục: "Nhưng tôi tin tưởng anh ta, anh ta sẽ không làm hại chúng ta."
"Tâi elnd cảm thấv anh Phú Ourứ không nhải lai naười như vây tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nhiệm vụ lần này ngay từ đầu đã kỳ lạ rồi." Hòe Dật gãi gãi đầu đau khổ: "Chúng ta chỉ đến đây để tìm một người, sao lại bị cuốn vào chuyện này?"
"Còn có đám người Vương Kỳ, rút cuộc là..."
"Suyt-"
Giang Thành ra hiệu im lặng.
Dần dần, có tiếng bước chân rải rác và tiếng "sột soạt" bò tới, từ xa đến gần, những con quỷ điêu khắc này, con nào con nấy đều đã rất mệt, tốc độ cũng chậm hơn trước rất nhiều.
Chờ sau khi phần lớn tiếng bước chân đã đi xa, Giang Thành mới chú ý tới có hai con quỷ điêu khắc bị tụt lại sau cùng của đội quân lớn, bám vào nhau để bước đi, hai con quỷ tổng cộng có ba cánh tay.
Giang Thành ra hiệu với Hòe Dật, khi hai con quỷ điêu khắc đi ngang qua cửa, Giang Thành đột nhiên mở cửa, sau đó hai người lần lượt kéo hai con quỷ vào trong.
Một lúc sau, cùng với vài âm thanh nghèn nghẹt vang lên, căn phòng lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Thành tùy ý ném nửa cái đầu quỷ xuống đất, phủi bụi trên người: "Anh thế nào?" Hắn nhìn sang Hòe Dật.
Hòe Dật run rẩy nói: "Anh Giang, không giấu gì anh, em tiếp xúc với nhiệm vụ cũng khá lâu rồi, lúc nào cũng là bị quỷ truy đuổi, không nghĩ tới có một ngày còn có thể trốn trong bóng tối tấn công quỷ."
Giang Thành thở ra, dùng giọng điệu kinh nghiệm khuyên nhủ: "Đừng căng thẳng, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, quen là được."
"Cảm... Cảm ơn anh Giang đã chỉ điểm."
"Chuyện nhỏ."...
Giang Thành tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc chiến thuật bắn một lần đổi chỗ, liên tiếp ngồi đợi bốn đợt quỷ điêu khắc đơn độc, ngoại trừ một con không mấy hợp tác, những con còn lại đều ra đi khá bình thản.
Ngay khi bọn họ đã đợi mười phút, bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì, Giang Thành Hòe Dật chuẩn bị đổi tư thế ngồi xổm.
Nhưng vừa ra ngoài cửa, còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy một con quỷ điêu khắc lắc lư từ xa trong góc lao ra, hai nhóm gần như đồng thời phát hiện ra nhau.
Ban đầu, con quỷ điêu khắc sau khi nhìn thấy người, tâm tình rất phấn khích, nhưng sau đó biểu cảm trên khuôn mặt nó đã thay đổi, bởi vì nó "Bắt lấy nó!" Giang Thành chỉ tay, Hòe Dật lập tức lao tới.
Sau khi nhìn thấy Giang Thành và Hòe Dật lao về phía mình, không biết vì sao, trong lòng con quỷ điêu khắc đột nhiên trở nên sợ hãi, quay người bỏ chạy.
Giang Thành và Hòe Dật đuổi theo nó đến tận hành lang tầng hai nhưng vẫn để nó chạy mất.
"Anh Giang." Hòe Dật lần lượt mở mấy cánh cửa ra, nhưng đều không có bóng dáng của quỷ điêu khắc, không khỏi tiếc nuối nói: "Để nó chạy mất rồi."
"Bỏ đi, không có thời gian quản nó, chúng ta đi tìm người khác đi." Giang Thành liếc nhìn hành lang trống trải lần cuối rồi cùng Hòe Dật rời đi.
Hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Khoảng một phút sau, một cánh cửa đóng kín ở giữa hành lang tầng hai từ từ mở ra một khe hở, một con mắt màu trắng xám xuất hiện sau khe cửa.
Sau khi nhìn quanh một lúc lâu, xác nhận người đã đi rồi, quỷ điêu khắc mới kéo cửa ra, sau đó thận trọng bước một chân ra ngoài.
Bám vào tường, khom lưng cúi đầu bước đi, quỷ điêu khắc sống sót sau cuộc rượt đuổi rón rén đi về phía bên kia hành lang, sợ phát ra tiếng động sẽ thu hút hai người kia quay lại.
Nhưng trước khi nó kịp lẻn sang đầu bên kia hành lang, một tiếng "tsk" vang lên, sau đó quỷ điêu khắc dừng lại, run rẩy ngẩng đầu lên.
Đúng lúc nhìn thấy hai cái đầu thò ra từ góc tường, một bên trái và một bên phải, nhìn chằm chằm vào nó với nụ cười nham hiểm trên môi, như thể đã chờ đợi rất lâu rồi.
"Anh Giang." Hòe Dật cười toe toét: "Vẫn là nước cờ của anh cao hơn, sao anh lại biết nó vẫn chưa chạy xa, mà chỉ trốn ở gần đây?"
Quỷ điêu khắc hoàn toàn không thể chạy qua Giang Thành và Hòe Dật, trong lúc khẩn cấp, lại đẩy một cánh cửa khác ra, sau đó cố gắng khóa cửa, trốn vào bên trong.
Nhưng cửa lại không có khóa!
Hòe Dật lao tới đẩy cửa ra.
Quỷ điêu khắc bị cửa đập vào, ngã xuống đất, vẫn đang cố gắng bò vào trong phòng, Hòe Dật và Giang Thành mỗi người nắm lấy một chân kéo nó ra khỏi cửa.
Trong lúc kéo lê, hai người đang trao đổi ý kiến làm thế nào để nhanh đặc biệt chú ý, còn nói lát nữa để Hòe Dật ra tay, hắn đứng sang một bên để hướng dẫn.
Quỷ điêu khắc nắm lấy khung cửa, nói thế nào cũng không chịu buông ra, hai hàng nước mắt màu máu vậy mà lại chảy ra từ đôi mắt màu trắng xám, nó phát ra một tiếng rên rỉ, trông rất đáng sợ, lại đáng thương.
"Mày đừng như vậy." Giang Thành buông tay ra, ngồi xổm xuống bên cạnh nó, dùng giọng nói rất chân thành khuyên nhủ: "Mày như vậy thật làm khó chúng ta quá."
"ƯỨ ư..."
"Anh Giang, đừng nói nhảm với nó nữa, để tôi trực tiếp..." Trên mặt Hòe Dật mang theo nụ cười nham hiểm đi tới, lấy vũ khí trong người ra.
Nhưng một cảnh tượng không ai mong đợi đã xảy ra, con quỷ điêu khắc sống dở chết dở bất ngờ bật lên đánh cho Hòe Dật loạng choạng.
Sau đó lao tới cửa sổ, quay đầu lại, dùng đôi mắt trắng xám đầy nước mắt máu tức giận nhìn Giang Thành và Hòe Dật, tiếp theo nó dậm chân một cái rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chờ khi hai người Giang Thành đến nơi, dưới tầng đã vang lên một tiếng "bốp", quỷ điêu khắc rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh như một bức điêu khắc thông thường.