Chương 771: Chớp mắt
Chương 771: Chớp mắtChương 771: Chớp mắt
Giang Thành nhìn hài cốt còn sót lại của điêu khắc ngoài cửa sổ, thở dài một cái, quay đầu nhìn sang Hòe Dật, Hòe Dật bị nhìn đến ngơ ngác, không hiểu hỏi: "Anh Giang, anh nhìn tôi làm gì?"
"Anh thật là biến thái." Ngữ khí Giang Thành u sầu nói: "Một con quỷ hiểu lòng người ta như vậy, bị anh bức hại đến chết."
Hòe Dật: "??2"
"Lần sau không được làm như vậy nữa." Giang Thành lắc lắc đầu, quay người rời đi.
Dù sao cũng là người của Đỏ Thẫm, mạch não không bình thường cho lắm, Hòe Dật có thể hiểu được, một lúc sau mới đuổi kịp hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Ngồi chờ đợi lâu như vậy, quỷ điêu khắc càng ngày càng ít, cứ tiếp tục như này, cũng không có ý nghĩa nhiều nữa.
Giang Thành vừa đi vừa nói: "Chúng ta đi tìm bọn người tên mập, hỏi xem bọn họ đã tiêu diệt được bao nhiêu rồi, cộng lại xem còn lại bao nhiêu quỷ điêu khắc nữa."...
Thẩm Mộng Vân đứng ở vị trí Giang Thành đã đứng trước đó, mặc bộ trang phục lao động, bắt chước dáng vẻ của Giang Thành, chỉ đạo đám quỷ điêu khắc leo lên cầu thang tới lui.
Cuối cùng cho đến bây giờ, cô đã đợi rất lâu, vẫn chưa thấy có con nào đi ngang qua nữa.
Trong hành lang yên tĩnh như tờ.
"Xem ra, đều đã bị bọn người anh Giang giải quyết rồi." Thẩm Mộng Vân thầm nghĩ, trong đầu lại vô thức hiện lên khuôn mặt của Giang Thành.
Nhưng cứ nghĩ tới nghĩ lui, cô đột nhiên chợt cảm thấy rùng mình.
Cụ thể cô cũng không thể diễn tả được, nó như một mũi kim đâm thẳng vào tim của cô.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là có thứ gì đó đang nhắm vào mình rồi.
Cô đã từng gặp phải tình huống như vậy trước đây, chỉ là không mãnh liệt nhiều như lần này.
Nhưng... làm sao có thể?
Anh Giang đã nói rồi, bộ trang phục này có thể che giấu hơi thở của naười eếna. khiến đám nu# điêu khắc lầm tiứởng rằng mình là đầng loali. "Chẳng lẽ... vẫn còn quỷ điêu khắc sống sót?" Thẩm Mộng Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm: "Nhưng làm sao nó lại phát hiện ra mình, còn nữa, nó... trốn ở đâu?"
Từ góc nhìn của Thẩm Mộng Vân, có thể nhìn thấy một bên hành lang, cùng với đại sảnh nối liền với hành lang.
Vị trí tương tự như của cô, hai bên hành lang và trong đại sảnh, cũng có những bức điêu khắc và một số tác phẩm nghệ thuật khác nằm rải rác.
Nhưng các bức điêu khắc này đều không có vấn đề, trước đó bọn họ đã kiểm tra qua rồi.
Trong môi trường tối tăm, hầu hết các bức điêu khắc này chỉ để lộ một phần khuôn mặt, thậm chí là một nửa góc nghiêng khuôn mặt.
Sau khi nhìn một lúc lâu, quả thực có chút quỷ dị.
Cô đã kiểm tra qua các gạch trên bộ trang phục, toàn bộ 25 con quỷ điêu khắc đều đã bị giải quyết, nhưng cảm giác bị nhắm tới này không hề yếu đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Điều khiến cô thắc mắc hơn nữa là, cô nhớ rằng bên cạnh chỗ gạch cón có một hoa văn con mắt, nhưng hiện tại, hoa văn đó đã biến mất.
Nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng mạnh, thậm chí còn sai khiến cô, muốn cô trốn khỏi đây.
Giống như thể, cô sắp chết rồi.
Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại.
Ở phía bên phải hành lang phía xa có mấy bức điêu khắc, trước đó cô đã để ý đến, nhưng lần này, dường như có một cảm giác khác.
Bởi vì vấn đề ánh sáng, mấy bức điêu khắc chỉ có thể nhìn thấy rõ một nửa phần thân dưới, trong khi phần thân trên bị che khuất trong bóng tối, chỉ để lại một đường viền mơ hồ.
"1,2..." Thẩm Mộng Vân đếm từng cái một,"4."
"42!" Cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trước đó cô mơ hồ nhớ là chỉ có 3 bức mà thôi.
Hơn nữa bức điêu khắc cuối cùng ẩn nấp trong bóng tối, thấp hơn hẳn những bức tượng khác.
Ngay khi cô đang tập trung nhìn kỹ, trong bóng tối dường như có thứ gì đó động đậy một cái, Thẩm Mộng Vân vô thức chớp chớp mắt.
Chờ khi cô mở to mắt, nhìn lại lần nữa, tượng điêu khắc lại biến thành ba bức. Nhưng Thẩm Mộng Vân biết đây tuyệt đối không phải ảo giác, ở mà cô không biết, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Cô muốn thông báo cho Giang Thành và những người khác, nhưng điện thoại lại làm mất trong thư viện rồi.
"Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh." Thẩm Mộng Vân điều chỉnh hô hấp, tiếp tục quan sát.
Nhưng không lâu sau khi cô quay đi, rất nhanh, lại phát hiện ra một chỗ cổ quái khác.
Lần này là ở bên trái hành lang, hơn nữa còn cách cô gần hơn một chút.
Tình huống cũng tương tự như trước đó, một bức điêu khắc ẩn trong bóng tối.
Một bức điêu khắc mà cô không có chút ký ức nào về nó.
Giống như tự nhiên xuất hiện trong không khí.
Nhìn phần thân dưới của bức điêu khắc, nó là một bức tượng người bán thân.
Ánh mắt của Thẩm Mộng Vân khựng lại, lập tức nhớ lại câu chuyện mà Giang Thành đã kể, tượng người bán thân xuất hiện một cách quỷ dị trong bức ảnh của trung tâm nghệ thuật.
Nhưng chờ sau khi cô phản ứng lại, tượng người bán thân lại biến mất.
Chờ khi cô lại phát hiện ra, thì nó đã ở góc hành lang cách cô không xa, lần này cô có thể nhìn thấy rất rõ.
Là một tượng người bán thân không sai, hơn nữa chiếc cổ bị vặn vẹo một cách khoa trương, nghiêng cổ, một đôi mắt trắng xám đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Tiêu rồi..."
Trong quá trình này, Thẩm Mộng Vân cũng phát hiện ra quy luật di chuyển của tượng người bán thân, bất luận là cô rời tầm mắt khỏi tượng người bán thân, hay là chớp mắt.
Tóm lại, đều phải cần tượng người biến mất khỏi tầm mắt, cho dù chỉ trong một giây, đều sẽ di chuyển về phía mình một cách vô cùng quỷ dị.
Nói cách khác, chỉ cần luôn luôn nhìn chằm chằm vào tượng người, hơn nữa không chớp mắt, tượng người bán thân sẽ ngoan ngoãn ở nguyên tại chỗ, cũng sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho cô.
Nhưng... một người bình thường làm sao có thể không chớp mắt? tượng người bán thân không chớp mắt, rồi vừa nhanh chóng rời khỏi đây.
Theo quan sát của cô ấy, tốc độ di chuyển của tượng người bán thân không nhanh, chắc hẳn là có thể thoát khỏi nó.
Nhưng ngay khi Thẩm Mộng Vân chuẩn bị hành động, mới phát hiện ra, cơ thể của mình hoàn toàn không thể cử động, giống như bị pháp chú cố định tại chỗ.
Chỉ có đôi mắt và phần cổ có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ.
Một lúc sau, cô mới hiểu ra nguyên nhân trong này, hạn chế này là áp dụng cho cả người và quỷ, cô có thể thông qua cách nhìn chằm chằm vào con quỷ, ngăn chặn quỷ tượng người bán thân di chuyển.
Ngược lại, đối phương cũng có thể.
Hơn nữa khiến Thẩm Mộng Vân càng tuyệt vọng hơn nữa chính là, quỷ tượng người bán thân ... không cần phải chớp mắt, đôi mắt màu trắng xám của nó lóe lên một đường vân như ngọc.
Khi cái chớp mắt cuối cùng diễn ra, quỷ tượng người bán thân cũng đến trước mặt Thẩm Mộng Vân. ...
"Hử?" Giang Thành đột nhiên dừng chân lại.
Hòe Dật đi theo bên cạnh lập tức căng thẳng, nhìn xung quanh: "Sao vậy, anh Giang?"
"Anh có nghe thấy gì không?" Một lát sau, Giang Thành cau mày hỏi.
"Không... không có."
Giang Thành suy nghĩ một chút, vỗ vỗ Hòe Dật một cái, tăng tốc độ nói: "Mau lên, sau khi tìm được bọn người tên mập, chúng ta đi tìm cô Thẩm tập hợp."
Ở góc cầu thang, hai nhóm va vào nhau, tên mập nhìn thấy Giang Thành liền mừng rỡ nói: "Bác sĩ, thân thủ của người anh em Vương Kỳ cực kì lợi hại, chúng ta đã cùng nhau giải quyết được 9 con quỷ điêu khắc."
"Chúng ta 10 con." Giang Thành lãnh đạm trả lời: "Còn có một con bị Hòe Dật ép nhảy lầu, tôi muốn ngăn cản cũng không được."
Tên mập nghe vậy, nhìn sang Hòe Dật, chớp chớp mắt, như thể vừa có phát hiện mới về anh ta: "Người anh em Hòe Dật, không nhận anh lại được đến thế đấy?"
Hòe Dật trên mặt hiện đầy chữ từ chối, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cũng may Giang Thành giải vây cho anh ta, nhìn tên mập hỏi: "Sao hai nOƯồi lai ở đâẦv2" Theo sự sắp xếp trước đó, bọn họ nên phục kích ở phía bên kia cầu thang mới đúng.
"Ồ, là như này, vừa nhận tôi nhận được tin nhắn của cô Thẩm, cô ấy nói có phát hiện mới, bảo chúng tôi đi tìm cô ấy." Tên mập lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc nói.
Giang Thành nghe vậy lông mày nhảy dựng lên: "Thẩm Mộng Vân?"
Nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ thay đổi, tên mập cũng giật nảy mình: "Đúng, đúng vậy, sao thế, cô ấy không liên lạc với anh à?"
Phản ứng đầu tiên của tên mập là hỏng rồi, chẳng lẽ bác sĩ ghen rồi sao?
Anh ta quen với Giang Thành cũng không phải ngày một ngày hai nữa, biết bác sĩ nhỏ mọn nên vội vàng giải thích: "Bác sĩ, anh đừng hiểu lầm, cô Thẩm có lẽ là vừa với anh... ây da, chính là con gái mà, da mặt mỏng, chắc là anh hiểu."
Giang Thành sắc mặt hơi thay đổi, xoay người chạy xuống tầng.
Hòe Dật thấy vẻ mặt ngơ ngác của tên mập, vội vàng giải thích: "Điện thoại của Thẩm Mộng Vân bị mất ở thư viện, lấy cái gì ra để gửi tin nhắn cho anh?"
Nghe vậy, tên mập sắc mặt khựng lại, sau đó ánh mắt nhìn điện thoại cũng không đúng: "Vậy nên... gửi tin nhắn cho tôi là quỷ?"
"Là con quỷ tượng người bán thân kia!" Tên mập lập tức xác nhận.
Bởi vì tất cả đám quỷ điêu khắc đều đã bị xử lý, bọn họ cũng đã đối chiếu qua rồi.
25 con, một con cũng không thiếu.
Chờ sau khi nhóm người chạy đến chỗ của Thẩm Mộng Vân, nhìn thấy Thẩm Mộng Vân trong bộ trang phục lao động, vẫn đứng đó như cũ.
Hai cánh tay buông thõng tự nhiên, mặt hướng thẳng về phía trước.
Thoạt nhìn, trông không khác gì những bức điêu khắc gần đó.
Nhìn thấy Thẩm Mộng Vân vẫn còn ở đó, tên mập thờ dài một hơi, nhưng sau đó, như chợt phát hiện ra điều gì, anh ta khụt khit mũi, trong không khí dường như hơi có mùi máu tanh.
Càng đến gần vị trí của Thẩm Mộng Vân, mùi máu tanh càng nồng nặc.
Hơn nữa điều kỳ lạ hơn nữa là Thẩm Mộng Vân dường như không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của bọn họ. Thẩm Mộng Vân xuống.
Khuôn mặt dưới lớp che trắng bệch như tờ giấy, cắn chặt môi, hơi nhắm mắt lại, như thể một giây sau sẽ mở ra.
Nhưng đối với cô mà nói, không còn cơ hội nữa rồi.
Cô ấy đã chết.
Vừa đi đến gần, Giang Thành liền biết là cô đã chết.
"Cô... Cô Thẩm." Tên mập nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Mộng Vân, trái tỉm chợt đập thình thịch.
Anh ta có ấn tượng rất tốt với người phụ nữ này, hơn nữa anh ta cũng có thể nhìn ra, cô ấy đặc biệt tốt với bác sĩ, còn từng cứu bác sĩ nữa.
Hòe Dật sau khi nhìn thấy, tiến lên trước, muốn giúp Giang Thành đặt thi thể của Thẩm Mộng Vân xuống.
Dù sao thì cô ấy cũng ngụy trang thành một bức tượng bán thân, phần thân dưới được giấu bên trong khung gỗ, chỉ lộ ra phần thân trên.
Nhưng đúng lúc anh ta chạm vào vai Thẩm Mộng Vân.
Một tai nạn đã xảy ra.
Thẩm Mộng Vân vậy mà lại trực tiếp ngã xuống.
Không, không phải tất cả, là phần thân trên, chỉ có phần thân trên rơi xuống!
Phần thắt lưng trở xuống của cô, đã biến mất rồi...
Bên trong kệ gỗ cũng hoàn toàn không có phần thân dưới của cô!
Cô giống như một bức điêu khắc bán thân thực sự, bị xé mất toàn bộ phần thân dưới, bao gồm cả một đôi chân.
Sau đó chỉ còn lại phần thân trên đứng trên kệ!
Nếu không nhìn kỹ, còn nghĩ vẫn giống như trước đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hòe Dật sợ hãi đến mức lùi lại sau vài bước, máu trên mặt cũng biến mất.
Từ chỗ vết thương ghê tởm và khổng lồ trên thắt lưng của Thẩm Mộng Vân, vẫn có thể nhìn thấy nội tạng và ruột màu xanh tím, máu đỏ thẫm chảy khắp sàn nhà.