Chương 772: Cái bóng
Chương 772: Cái bóngChương 772: Cái bóng
"Sao có thể như vậy?" Tên mập không khỏi thất thanh nói: "Cô ấy... cô ấy đã bộ trang phục đó, không phải nói..."
"Có ưu có nhược, quỷ điêu khắc thông thường không nhìn thấy được, không có nghĩa là tất cả quỷ đều không nhìn thấy cô, bộ trang phục này sẽ trở thành mục tiêu tấn công ưu tiên của một loại tồn tại khác cũng nên." Giọng của Vương Kỳ nghe có vẻ bình tĩnh hơn, như thể sớm đã đoán trước được kết cục của Thẩm Mộng Vân.
Tương tự như suy nghĩ của Vương Kỳ, Giang Thành cũng nghĩ ngay đến hoa văn con mắt trên bộ trang phục lao động này, nó có lẽ... là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo rằng người mặc bộ trang phục này sẽ bị một thứ đáng sợ khác nhắm đến.
"Là con quỷ tượng người bán thân kia..." Hòe Dật trầm ngâm suy nghĩ.
Đây là một câu trả lời không thể trả lời, bởi vì tất cả quỷ điêu khắc đều đã bị loại bỏ, nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy nguồn gốc của câu chuyện kinh dị.
Bức tượng người bán thân quỷ dị kia
"Bác sĩ, anh mau nhìn xem!" Tên mập chỉ xuống đất, từ góc độ của anh ta, vừa hay có thể nhìn thấy một đường dấu chân đẫm máu, kéo dài từ chiếc kệ đỡ Thẩm Mộng Vân ra phía xa.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, vừa rồi khoảng cách xa, bọn họ không hề nhìn thấy bất kỳ dấu chân hay vết máu nào trên mặt đất.
Giống như sau khi bọn họ đến gần, mới đột nhiên xuất hiện hết ra vậy.
Giang Thành nhìn chằm chằm dấu chân đẫm máu trên mặt đất, dấu chân rất kỳ quái, từ trái sang phải, không có kích thước sải chân cố định.
Thông qua những dấu chân này, có thể tưởng tượng được tư thế đi lại của người này lúc đó kỳ quái đến mức nào.
Thỉnh thoảng lại kéo lê một chân, để lại trên mặt đất một vệt máu dài, khung cảnh rùng rợn rất đáng sợ.
Nghĩ đến đôi chân đã mất của Thẩm Mộng Vân, trong đầu mọi người hiện lên một hình ảnh sởn tóc gáy.
Quỷ tượng người bán thân sau khi giết chết Thẩm Mộng Vân, đã xé đi hai chân của cô, sau đó gắn lên trên người của mình.
Tiếp đó, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên tập đi, loạng choạng bước đi trên đôi chân của Thẩm Mộng Vân.
Dấu chân biến mất ở gần cầu thang.
Suy nghĩ một chút, Giang Thành bước tới, cởi bỏ bộ trang phục lao động vẫn còn trên người Thẩm Mộng Vân ra, phần dưới gấu của bộ trang phục thấm đẫm máu tươi, vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Làm xong tất cả những điều này, Giang Thành ngồi xổm ở trước mặt Thẩm Mộng Vân, thay cô vuốt mắt lại.
Tên mập thấy cay cay sống mũi, cảm thấy Thẩm Mộng Vân thật đáng thương, bác sĩ cũng đáng thương.
Theo dấu chân, Giang Thành là người đầu tiên bước tới, những người khác cũng đi theo, Hòe Dật nhìn dấu chân đẫm máu trên mặt đất, hình như vẫn còn vài miếng thịt vụn dính trên mặt đất.
Đến tầng một, dấu chân kéo dài đến cuối hành lang bên kia.
Cuối cùng, bị mất dấu trước một cánh cửa.
Đối với cánh cửa này, mọi người đều không còn xa lạ.
Phía sau cánh cửa là đại sảnh điêu khắc.
Chạy ngược chạy xuôi một hồi, bọn họ lại quay trở lại đây rồi.
"Là cố ý dụ dỗ chúng ta trở lại đây." Vương Kỳ nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, trên tay nắm cửa vẫn còn có vết máu, tất cả đều rất rõ ràng.
Lần này không có ai đề nghị gõ cửa, cửa là đang khép hờ, đẩy một cái là mở.
Bên trong vẫn như trước, trong khung cảnh mờ ảo, xung quanh đặt những bức điêu khắc với nhiều hình dạng khác nhau, đây mới là nơi ẩn náu tốt nhất cho tượng người bán thân.
Nói cách khác... là nơi săn mồi của nó.
Người giáo viên nam ban đầu chính là đã chết tại đây.
Đứng giữa sảnh điêu khắc, Giang Thành lấy ra bộ trang phục lao động chỉ còn lại phần thân dưới, không chút câu nệ mặc vào, thậm chí còn chỉnh lại cổ áo.
Hòe Dật có thể cảm giác được, sau khi mặc bộ trang phục lao động này, khí chất của Giang Thành trở nên khác hẳn trước đây.
Vương Kỳ nheo mắt lại, từ thời khắc đó trở đi, trên người Giang Thành, anh ta ngửi thấy một mùi vị khác lạ, giống như là một người khác vậy.
Hoặc là... thứ gì đó trong hắn đã mở mắt. Giang Thành thì ngược lại không suy nghĩ nhiều, mục đích hắn mặc bộ trang phục lao động này chỉ đơn giản là để dụ con quỷ tượng người bán thân ra ngoài, sau đó bẻ cái cổ nó, đập vỡ đầu nó.
Thẩm Mộng Vân đã cứu mình, hai lần.
Hắn không chấp nhận cô chết một cách không rõ ràng như vậy.
Sau khi mặc bộ trang phục lao động này vào, Giang Thành lập tức cảm thấy có gì đó khác lạ, cơ thể lạnh buốt, quả nhiên... tác dụng phụ của việc mặc bộ trang phục này là sẽ bị bức tượng người bán thân chú ý đến.
Trong một đám người, sẽ trở thành đối tượng tấn công ưu tiên của tượng người bán thân.
Như vậy... rất tốt.
Năng lực quan sát của Giang Thành không phải là thứ mà Thẩm Mộng Vân có thể so sánh được, chỉ mất chưa đầy 10 giây, Giang Thành đã tìm ra thứ cổ quái trong số hàng chục tác phẩm điêu khắc trong đại sảnh.
Bức điêu khắc này ẩn mình giữa hai bức tượng, gần như bị bóng tối bao phủ, chỉ lộ ra một chút đường nét.
Đường nét lộ ra trông giống như một người đang nghiêng cổ, ló ra một nửa khuôn mặt, nhìn trộm.
Cùng lúc đó, một luồng băng lạnh xuyên qua toàn thân Giang Thành, toàn thân hắn như đông cứng lại, không thể cử động hay nói chuyện.
Mấy người Hòe Dật và tên mập nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường trên người Giang Thành.
"Đừng chạm vào anh ấy." Vương Kỳ ngăn cản tên mập đang nóng lòng, muốn dùng tay vỗ vào Giang Thành một cái.
"Đây chắc hẳn là năng lực của con quỷ đó." Vương Kỳ nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, nhìn thấy ở đó có hai bức tượng, không có vấn đề gì.
"Các anh ở đây chờ tôi, tuyệt đối không được cử động lung tung." Vương Kỳ đi về phía Giang Thành đang nhìn, không quên nhắc nhở Hòe Dật và tên mập, nói rằng một khi Giang Thành di chuyển tầm mắt, lập tức chỉ cho hắn một phương hướng mới.
Đi đến nơi Giang Thành đang nhìn, Vương Kỳ nhanh chóng kiểm tra một số chỗ trống gần đó, anh ta cũng dùng tay và dụng cụ trong tay chạm vào chúng, như thể cho rằng có những thứ vô hình mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Còn chưa kịp đợi anh ta kiểm tra xong, đã nhìn thấy tên mập vẫy tay ra hiệu cho anh ta nhìn sang một hướng khác. nhiều.
Không khó để đoán rằng con quỷ tượng người bán thân này chỉ có người mặc bộ trang phục lao động đó mới thể nhìn thấy, hơn nữa sau khi nhìn thấy, người này còn không thể động đậy, cũng như không thể giao tiếp với đồng đội, để báo cáo vị trí của đối phương.
Đáng sợ hơn nữa là, con quỷ tượng người bán thân này không ngừng dùng thủ đoạn khó hiểu tiếp cận người mặc bộ trang phục, chờ khi nó thực sự ở trước mặt rồi, sẽ chính là kết cục như Thẩm Mộng Vân.
Nhưng... rút cuộc là quy tắc gì?
Vương Kỳ không lãng phí thời gian nữa, anh ta nhanh chóng trở về chỗ của Giang Thành, quỷ không thể quan sát được, anh ta chỉ đành phải bắt đầu từ phản ứng của Giang Thành.
Ở bên này, Giang Thành cũng đoán ra được quy luật chuyển động của quỷ, mỗi lần hắn vừa chớp mắt, con quỷ tượng người bán thân lại di chuyển một cách quỷ dị về phía hắn.
Bây giờ, đối phương chỉ còn cách bản thân chưa đầy 15 mét nữa.
Nhiều nhất chớp mắt 3 lần nữa, nó sẽ dịch chuyển đến trước mặt mình.
Từ khoảng cách này, Giang Thành đã có thể thấy rõ bộ dáng xấu xí của nó, phần thân trên là điêu khắc không sai, nhưng phần thân dưới là hai cái chân dài.
Trên đôi chân dài đều là máu, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng nõn ban đầu, chính là đôi chân của Thẩm Mộng Vân đã bị nó cướp đi.
Tượng người bán thân và hai chiếc chân dài được ghép lại với nhau một cách gần như thô bạo, ở giữa có vết máu và thịt, như thể được dán lại với nhau.
Lúc này, đôi mắt trắng xám của tượng người bán thân cũng đang nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Trong lòng Giang Thành biết rõ, nó đang chờ mình chớp mắt.
Khi bản thân nhìn chằm chằm vào tượng người bán thân, cùng với đó nó cũng không thể di chuyển, nhưng so với một người sống mà nói, quỷ tượng người bán thân có một ưu điểm bẩm sinh là nó không cần phải chớp mắt.
Về mặt lý thuyết, chỉ cần một người đơn độc gặp phải quỷ tượng người bán thân, kết cục chỉ có chết. nhát liềm là có thể giải quyết, nhưng năng lực của nó rất đáng sợ, đặc biệt là trong một số tình huống nhất định, cực kì khó đối phó.
Lúc này, đang có một vấn đề đặt ra trước mặt Giang Thành, chỉ có một bộ trang phục lao động, cũng có nghĩa là bất luận có bao nhiêu người sống sót, trong cùng một thời gian, chỉ có một người có thể nhìn thấy quỷ tượng người bán thân.
Mà người chỉ một mình nhìn thấy quỷ này, bởi vì không thể giao tiếp với đồng đội, lại không thể nhúc nhích, cho nên sẽ bị quỷ giết chết.
Vậy thì câu hỏi đặt ra là làm thế nào mới có thể sống sót?
Nói cách khác, đâu là đường sống?
Người mặc bộ trang phục kia sẽ bị quỷ giết, nếu không mặc, mặc dù sẽ không bị quỷ giết, nhưng cũng không thể kết thúc nhiệm vụ, vì dù sao thì điều kiện tiên quyết để kết thúc nhiệm vụ là phải giết con quỷ tượng người bán thân.
Điều này lại quay trở về điểm ban đầu của vấn đề, đến nhìn thấy quỷ cũng không thể, thì nói gì đến việc giết nó?
Nhưng Giang Thành biết rất rõ một điểm, sẽ không có nhiệm vụ nào không thể giải quyết, cho nên quỷ nhất định sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa, cũng nhất định sẽ có biện pháp giết chết nó.
Cùng với lần chớp mắt tiếp theo, quỷ tượng người bán thân đã đến gần hơn, lần này đứng ở góc bên phải Giang Thành, cách hắn chưa đầy 10 mét.
Cảm giác được đám người Vương Kỳ và tên mập xung quanh đang bận rộn, dần dần, Giang Thành nghĩ ra một suy đoán mới, hơn nữa, ngay khi suy đoán này xuất hiện, Giang Thành cảm thấy chắc chắn ít nhất có thể nắm chắc được 9 phần.
Vừa rồi hắn đã thử hướng dẫn Vương Kỳ tấn công vào vị trí của tượng người bán thân, nhưng hắn phát hiện ra, Vương Kỳ không những không nhìn thấy tượng người bán thân, mà còn không thể chạm vào nó.
Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy Vương Kỳ thậm chí còn đi xuyên qua vị trí của tượng người bán thân, đối phương giống như một hư ảnh.
Nhưng ý tưởng lợi dụng bọn Vương Kỳ và tên mập là không sai, hắn muốn thử một suy đoán khác, nếu như... nếu như có thể dẫn dắt cho ba người Vương Kỳ, Hòe Dật và tên mập, cũng có nghĩa là, ngoại trừ hắn ra, tất cả những người tồn tại, đều đồng thời nhìn vào vị trí chỗ tượng người bán thân đang ẩn náu... sẽ xảy ra chuyện gì?
Liệu có khả năng này xảy ra không, tượng người bán thân không Trong khoảng thời gian này, Giang Thành lại chớp mắt thêm một lần, sau một khoảnh khắc, tượng người bán thân cuối cùng đã xuất hiện ở trước mặt Giang Thành.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có 1 mét, gần như là mặt đối mặt, đôi mắt trắng xám trên khuôn mặt tượng người đang tỏa ra ánh sáng quỷ dị, bất động nhìn chằm chằm vào hắn.
Điều Giang Thành chờ đợi chính là thời khắc này!
Vương Kỳ là một người rất thông minh, sau khi nhận thấy ánh mắt của mình đều tập trung về vị trí phía trước một chút, lập tức ra hiệu cho hai người Hòe Dật và tên mập.
Ba người lần lượt đứng ở ba vị trí, sau đó đồng thời nhìn về chỗ Giang Thành đang nhìn chằm chằm, đại khái chưa đầy một giây, trên chỗ trống trước mặt Giang Thành, đã xuất hiện một bức tượng người bán thân đầy quỷ dị.
Đầu tiên là đôi chân dài đột nhiên xuất hiện trong không khí, sau đó từng chút một, phần thân trên của tượng người cũng bắt đầu hiện hình, cho đến khi hoàn toàn xuất hiện.
Đôi chân dài kia vẫn còn đang không ngừng rỉ máu, khiến tên mập không khỏi lo lắng.
Ngay lúc tượng người bán thân hoàn toàn hiện nguyên hình, sự kiểm chế của Giang Thành đột nhiên được dỡ bỏ, hắn nhanh chóng tiến về phía trước, dùng hai tay nắm lấy đầu của tượng người, gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực.
Nhưng bất luận Giang Thành có dùng lực thế nào đi chăng nữa, đầu của bức điêu khắc vẫn không hề động đậy.
Đám người tên mập ở bên cạnh cực kì lo lắng, dù sao chỉ một giây thôi cũng đều có khả năng xuất hiện biến cố.
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người tên mập, một bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng Giang Thành, cái bóng đó nhanh chóng đưa hai tay ra, bao bọc lấy tay Giang Thành, giây tiếp theo,"răng rắc" một tiếng, Giang Thành cứ vậy rút đầu của tượng người bán thân ra.