Chương 773: Một mặt khác
Chương 773: Một mặt khácChương 773: Một mặt khác
Sau khi đầu tách ra khỏi cơ thể, bầu không khí quỷ dị vốn tràn ngập trong đại sảnh điêu khắc đột nhiên tiêu tán, tượng người bán thân cũng biến thành một bức tượng điêu khắc không đầu, hoàn toàn chết đi.
Tùy ý ném cái đầu xuống đất, Giang Thành cũng như mất đi toàn bộ sức lực, thân hình loạng choạng, ngã xuống đất.
Chờ khi tỉnh dậy, đã trở lại nằm trên giường trong ký túc xá, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Hòe Dật.
Hòe Dật ngồi bên giường, như phải chịu ủy khuất rất lớn.
Ánh mắt đảo qua căn phòng, tên mập và Vương Kỳ đều không có ở đó.
"Anh Giang." Hòe Dật phát hiện Giang Thành mở mắt, kích động đứng dậy: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tôi còn lo..."
"Bọn họ đâu rồi?" Giang Thành ngắt lời hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Hòe Dật liền trở nên cổ quái, sáp đến gần Giang Thành thấp giọng nói: "Anh Giang, anh Phú Quý cũng bị Vương Kỳ gọi ra rồi, nói là có chuyện muốn nói với anh ấy, tôi muốn đi theo để nghe, Vương Kỳ không cho."
"Không phải là do tôi sợ anh ta đâu!" Hòe Dật vội vàng giải thích: "Chủ yếu là do anh còn chưa tỉnh lại, tôi lo sẽ không có người trông coi anh."
"Bọn họ đi bao lâu rồi?" Giang Thành dùng hai tay chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Cũng một lúc rồi." Hòe Dật sau khi nhớ lại, gật đầu nói: "Chắc hẳn cũng phải hơn nửa tiếng rồi."
"Đợi tôi ở đây."
Đúng lúc Giang Thành vừa đi tới cửa thì cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Vương Kỳ bước vào mà không hề nhìn thấy tên mập.
Giang Thành nhìn chằm chằm anh ta, nói: "Anh ấy đâu?"
"Ở bên cạnh." Vương Kỳ chậm rãi trả lời, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng tràn đầy cổ quái: "Anh ấy rất tốt, anh yên tâm, chỉ là... cần yên tĩnh một chút."
Giang Thành nhìn khuôn mặt Vương Kỳ, một lúc sau mới quay sang Hòe Dật nói: "Anh sang bên cạnh trông chừng Vương Phú Quý, tôi không gọi thì đừng có quay lại."
Hòe Dât địzZng nhiên có thể nhân ra bầu không khí cá dì đá khônn ẩn nên đáp lại một tiếng, rồi đi sang phòng bên cạnh.
Chờ sau khi Hòe Dật rời đi, Vương Kỳ dùng tay trái đóng cửa lại.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế, cho đến khi Vương Kỳ cười toe toét, chỉ về phía sau Giang Thành, trên mặt đất là bóng của hắn: "Cái tên đằng sau anh... thật thú vị."
Giang Thành đương nhiên biết anh ta là đang nói đến Vô.
Cách đây không lâu, trong đại sảnh điêu khắc, hắn mượn sức mạnh của Vô, mới có thể bẻ gãy cổ tượng người bán thân.
Một chuyện không hợp lẽ thường như vậy hiển nhiên không thể che giấu khỏi tầm mắt Vương Kỳ.
Vô đã thức tỉnh, ngay sau khi phát hiện ra thi thể của Thẩm Mộng Vân, hắn đã cảm thấy rồi, một cảm giác rất cổ quái.
Chính vì vậy mới đủ tự tin đánh cược một phen với tượng người bán thân.
Suy cho cùng, nếu hắn chết, Vô có lẽ cũng sẽ ở lại đây với hắn mãi mãi.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện này, hắn có rất nhiều nghỉ vấn cần Vương Kỳ giải đáp.
"Anh rút cuộc là ai?" Giang Thành lạnh lùng hỏi: "Còn có Vương Phú Quý, hai người có quan hệ gì?"
Vương Kỳ đi tới, khệnh khang ngồi xuống, Giang Thành cũng rất phối hợp ngồi đối diện anh ta.
"Anh cũng đã đoán ra được một phần rồi không phải sao?" Vương Kỳ nhìn vào mắt Giang Thành, bình tĩnh nói: "Tôi cũng như đám người Thẩm Mộng Vân, đều đã chết rồi."
Mặc dù đã đoán ra được điểm này, nhưng nghe điều đó từ miệng Vương Kỳ vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.
Vương Kỳ cong ngón tay, gõ nhẹ vào đầu mình: "Tôi đã quên mất rất nhiều thứ, đặc biệt là trước khi gặp các anh, đoạn ký ức đó, giống như đã bị một bàn tay tự nhiên xóa sạch."
"Lúc đầu tôi còn tưởng đó là vấn đề do mình, nhưng sau đó..." Vương Kỳ dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi phát hiện đám người Thẩm Mộng Vân, Cao Ngôn cũng giống như tôi."
"Chiếc xe buýt đưa các anh đến đây, tôi chỉ có một chút ấn tượng, nó... rất cổ quái, không, là rất đáng sợ." Vương Kỳ như đang bị chìm vào trong một loại ký ức đau khổ nào đó, trên trán bắt đầu nổi gân xanh: "Cụ có liên quan đến chiếc xe buýt đó".
"Không chỉ có một mình tôi, Thẩm Mộng Vân, Cao Ngôn... đều bị chiếc xe buýt này, hay nói cách khác là thứ trên xe buýt này giết chết."
"Hơn nữa điều quỷ dị là, ngay cả sau khi chúng tôi đã chết, vẫn không thể rời đi, chiếc xe đó giống như một cái lồng, sẽ giam cầm bất cứ ai lên xe".
"Ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát."
"Ở bên trong đó..." Vương Kỳ mím môi, miêu tả: "Giống như một thế giới khác, một thế giới bị bao phủ bởi bóng tối và tuyệt vọng."
Sự đáng sợ của chiếc xe buýt đó, Giang Thành cũng mơ hồ có thể cảm nhận được, với tư cách là người mang cánh cửa của Vô, giữa hắn và Vô có một mối liên hệ khó tả.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi sợ hãi trên người Vô.
Mà theo quan sát của bản thân trên chiếc xe buýt, thứ vật quỷ dị trên đó không chỉ có bà lão đã giao cho bọn họ nhiệm vụ này.
Nếu như dùng từ nguyền rủa để miêu tả thì chiếc xe buýt quỷ dị này giống như bản thể tập hợp của nhiều lời nguyền rủa.
Phân tích của Vương Kỳ cũng chứng minh cho suy đoán của Giang Thành từ một khía cạnh.
Những điều này tuy rằng hữu dụng, nhưng cũng không phải điều mà Giang Thành muốn nghe nhất: "Anh vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi." Giang Thành hỏi: "Có phải anh biết Vương Phú Quý không?"
Nghe được câu hỏi này, ánh mắt Vương Kỳ nhìn Giang Thành cũng trở nên cổ quái, câu nói tiếp theo khiến da đầu Giang Thành căng cứng.
"Tôi không chỉ đã gặp Vương Phú Quý, mà ... tôi cũng đã gặp anh." Vương Kỳ chậm rãi nói.
"Ở đâu?" Giang Thành truy hỏi, đột nhiên hắn cảm giác như mình đã chạm tới đằng sau chân tướng.
Cùng lúc đó, đầu của hắn, lại bắt đầu đau, như thể có thứ gì đó ngăn cản hắn nhớ lại phần ký ức đó.
Hắn vẫn luôn có vấn đề đau đầu, hơn nữa bị mất một phần trí nhớ.
Làm thế nào cũng không thể nhớ ra.
"Là ở trong một ngôi nhà rất lớn, cụ thể, tôi không thể nhớ rõ." Vương Kỳ lắc đầu nói: "Trong ngôi nhà có rất nhiều người, tôi nhớ những khuôn mặt, nhưng không rõ lắm." bụi của Giang Thành từng chút một thức tỉnh, hắn nghiến răng nghiến lợi, trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu đau nhức dữ dội.
"Không sai, nhưng anh khác với tất cả chúng tôi, tôi không thích anh, chúng tôi đều không ai thích anh, có lẽ... Vương Kỳ dừng lại, dùng ngón tay chỉ vào gian phòng bên cạnh: "Chỉ có anh ấy là ngoại lệ . ."
"Tại sao?" Giang Thành truy hỏi, trong trạng thái đau đớn kịch liệt này, ngay cả hắn cũng không thể gắng gượng được bao lâu.
"Bởi vì chúng ta là bị giam cầm ở đó, mà nguyên nhân giam cầm, chính là bởi vì anh." Vương Kỳ nói: "Chính vì sự tồn tại của anh, mới dẫn đến mọi bất hạnh phát sinh."
"Anh là căn nguyên, cũng là vực sâu." Vương Kỳ đột nhiên thay đổi giọng điệu, sau đó nói ra một câu tương tự như một lời tiên tri.
"Nhưng tôi không nhớ gì hết." Giang Thành vẫn kiên trì nói.
"Tôi cũng chỉ nhớ được những điều này, rất mạnh mẽ, như thể đã khắc sâu vào tâm trí tôi, cho dù tôi muốn quên cũng không thể làm được." Vương Kỳ đáp: "Nhưng tôi không thể giải thích được."
"Thế Vương Phú Quý thì sao?"
Khi nhắc đến Vương Phú Quý, khuôn mặt căng thẳng của Vương Kỳ giãn ra, đôi mắt sắc bén như đại bàng trở nên dịu dàng hiếm có.
"Anh ấy khác với anh, chúng tôi đều thích anh ấy, tôn trọng anh ấy..." Vương Kỳ dừng lại, ngẩng đầu lên nói: "Anh ấy giống như một mặt khác của anh, một mặt hoàn toàn khác."