Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Tôi Tin Anh

Chương 774: Tôi tin anh Chương 774: Tôi tin anhChương 774: Tôi tin anh

"Một mặt khác..."

Vương Kỳ gật đầu: "Không phải chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, bọn họ cũng đều nghĩ thế."

"Bọn họ mà anh nói, là bao gồm những ai?" Giang Thành truy hỏi.

"Tôi không nhớ tên của bọn họ, đầu óc tôi rất hỗn loạn, mỗi khi tôi nhớ đến những chuyện này, thì rất loạn..." Vương Kỳ nói: "Trong số chúng ta thường không gọi nhau bằng tên, dùng biệt hiệu, con số. ....."

Một cái tên nhanh chóng hiện lên trong đầu Giang Thành: "Các anh là... Đỏ Thẫm?"

"Đỏ Thẫm sao..." Vương Kỳ trầm ngâm một lát, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, một lúc sau mới nói: "Tôi không biết, nhưng hai chữ này, quen quá, tôi không phản cảm."

Đối với thân phận của tên mập, Giang Thành vẫn luôn có nghỉ ngờ, nhưng như những gì Vương Kỳ nói, hắn cũng có thiện cảm khó tả đối với tên mập.

Đối với hắn mà nói, gần như là không thể nào.

Hắn cũng từng suy nghĩ xem liệu Vương Kỳ có phải là đang nói dối hắn, để lấy lòng tin hay để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhằm trục lợi hay không.

Nhưng trực giác mách bảo hắn, là không phải như vậy.

Nếu thật sự muốn ngáng chân mình, cơ hội trong các câu chuyện kinh dị hiển nhiên sẽ thích hợp hơn, dù sao thì sau khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với ba người cùng phe với mình.

Dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng không có lợi thế gì.

Giang Thành ép mình bình tĩnh lại, nhìn Vương Kỳ, hỏi: "Cái tên Bì Nguyễn, anh có ấn tượng không?"

"Không có." Vương Kỳ quả quyết trả lời: "Những cái tên mà tôi nhớ không nhiều, trong đầu tôi chỉ có một số hình ảnh rời rạc, mờ mịt, xa xôi, nhìn thấy người, có lẽ tôi sẽ có ấn tượng."

Giang Thành đi tới bên bàn, mở ngăn kéo ra, bên trong là túi giấy hắn đem từ phòng làm việc của giáo sư về, bên trong túi giấy cuộn tròn những bức vẽ và một cây bút chì để vẽ.

"Xet, xẹt, xẹt..."

Giana Thành dưa vàn bàn vẽ môêt bức chân duna lên đaiấv t†uv khâna chỉ tiết lắm nhưng đặc điểm lại được nắm bắt rất chính xác.

"Chính là anh ta." Giang Thành xoay bức tranh lại.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người trong tranh, đó là một người đàn ông, tóc rẽ đường ngôi, trên mặt tràn đầy biểu cảm nịnh nọt, thực ra trông khá đẹp trai, chỉ là tạo hình quả thực có hơi...

Một lúc sau, Vương Kỳ dường như chợt nhớ ra điều gì đó: "Không sai, tôi đã gặp anh ta, anh ta ở cùng với chúng tôi, nhưng mà anh ta khong phải tên là Bì Nguyễn, anh ta tên là... Ngụy Tân Đình."

"Ngụy Tân Đình..."

"Bì Nguyễn chính là Ngụy Tân Đình!"

Vô số hình ảnh hiện lên, trộn lẫn vào nhau trong đầu Giang Thành, trong một lần làm nhiệm vụ của Vô, có một gã tên là Ngụy Tân Đình.

Lúc đó nghe tên mập kể lại, Giang Thành vẫn đang thắc mắc tại sao tên mập lại có thể đánh lén và hạ gục một tên khó giải quyết đến như vậy.

Liên tưởng đến trong phòng làm việc, dáng vẻ hận sao không gặp sớm hơn của Bì Nguyễn đối với tên mập, nhất thời rất nhiều điều trước đây không thể nghĩ ra đều đã được liên kết với nhau.

Tốc độ nhanh đến mức chính Giang Thành cũng cảm thấy khó tin.

Sau khi tên mập xuất hiện, số lần Bì Nguyễn đến thăm mình tăng lên một cách rõ ràng, hơn nữa còn thường xuyên đem đến các món ăn yêu thích của tên mập.

Hoá ra... là như vậy.

Những bức chân dung lần lượt được xếp thành hàng, Vương Kỳ lần lượt nhận diện từng cái một, anh ta trông có vẻ còn kích động hơn cả Giang Thành, bởi vì nó cũng khiến anh ta nhớ lại ngày càng nhiều kỷ niệm.

Trong nhiệm vụ sân ga Tháng Năm, người cuối cùng giải cứu Bì Nguyễn, cũng chính là hai người Ngụy Tân Đình số 4 Đỏ Thẫm, người đàn ông tên là Lạc Hà, là số 3 Đỏ Thẫm, còn cô gái loli cáu kỉnh còn lại, là số 8 Phó Phù.

Về phần tại sao hai người này không che giấu tên thật, Vương Kỳ cũng không thể giải thích.

Những thứ anh ta có thể nhớ được cực kỳ hạn chế, phần lớn là những thông tin cố định như tên tuổi, thân phận, còn về mục tiêu và kế hoạch hành động của Đỏ Thẫm, đều không biết gì hết.

"Vương Phú Quý là số 10 Đỏ Thẫm." Vương Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Giang Thành, nhỏ giọng nói: "Còn anh, là Không." "Tôi là số 0?" Ký ức trong đầu của Giang Thành lại trở nên lỏng lẻo hơn một chút, hắn tựa hồ nhìn thấy được cầu thang cũ kỹ uốn lượn, còn có cánh cửa kia, sâu trong hành lang.

"Không." Vương Kỳ lắc đầu: "Anh là Không, đó chính là tên của anh."

Có thể nhìn ra, khi Vương Kỳ nói ra những lời này, biểu cảm cũng rất cổ quái, dường như là anh ta cũng không hiểu tại sao.

Nói cách khác... phần ký ức có liên quan đến Giang Thành này đã bị chôn vùi sâu hơn.

Khi cuộc trò chuyện tiến triển, Giang Thành tiếp nhận được nhiều thông tin hơn, điều này cũng khiến hắn chắc chắn rằng, bản thân mình, còn có mấy người tên mập, thực sự đã từng là thành viên của Đỏ Thẫm.

Hơn nữa hắn và tên mập là hai người rất đặc biệt.

Bì Nguyễn chính là tai mắt của Đỏ Thẫm mai phục bên cạnh hắn, theo lẽ thường, hoàn toàn không cần thiết bại lộ.

Lúc đó hắn đã nghỉ ngờ rồi.

Bây giờ sau khi biết được thân phận thực sự của tên mập, những nghi ngờ cuối cùng cũng được giải đáp, anh ta chủ động bại lộ chính mình, là để che chở cho tên mập mai phục bên cạnh mình tốt hơn.

Mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng dựa trên những bằng chứng hiện có và manh mối thu được từ nhiều nơi, đây là câu trả lời hợp lý nhất.

Vừa nghĩ đến trong khoảng thời gian này đều lấy danh nghĩa Đỏ Thẫm đi khắp nơi gây chuyện, Giang Thành cảm thấy liệu đây có phải là báo ứng không.

"Anh có cần đi gặp Vương Phú Quý không?" Vương Kỳ hỏi: "Tôi đã tiết lộ một ít cho anh ấy, nhưng không chỉ tiết như vậy, tâm trạng anh ấy đang rất không tốt, rất kháng cự đối với thân phận của mình."

"Anh là người như thế nào?" Giang Thành hỏi: "Ý tôi là, Vương Kỳ là tên thật của anh, còn... biệt hiệu của anh là gì?"

Vương Kỳ chậm rãi thở ra: "Vương Kỳ... chắc hẳn là tên thật, tôi không chắc lắm, về phần biệt hiệu của tôi..." Anh ta lắc lắc đầu: "Tôi không nhớ nữa."

"Anh không tin rằng tôi sẽ quên mất biệt hiệu của mình phải không?" Vương Kỳ nhìn Giang Thành, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

"Tôi tin anh." Giang Thành nói.

"Đi gặp số 10 đi, anh ấy đã quên mất tôi rồi, đối với những gì tôi nói, cũng rất chống đối, tôi bất đắc dĩ phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng nói: "Tôi biết anh ấy vẫn còn ký ức về tôi, chỉ là đã bị chôn vùi quá sâu."

Vương Kỳ cúi đầu xoa xoa thái dương, hai mắt đỏ ngầu, xem ra những lời nói này đã khiến tinh thần của anh ta bị tổn hại rất lớn.

Chờ một lúc, cũng không có tiếng bước chân của Giang Thành.

Vương Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Thành bất động, vẫn ngồi ngay đối diện mình, trong mắt mang theo sự im lặng chết chóc.

Chính là loại ánh mắt này, lại thực sự khiến một người như Vương Kỳ cảm thấy sợ hãi.

Dường như... chỉ cần hắn rơi vào tuyệt vọng, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.

"Anh không sao chứ?" Vương Kỳ hỏi.

Giang Thành như bừng tỉnh, cầm bút lên, nhanh chóng vẽ một bức chân dung khác lên giấy, lần này là một người phụ nữ.

"Cô ấy... anh có biết không?"

Giang Thành vẽ một mỹ nữ, Vương Kỳ vừa nhìn thấy bức tranh, đồng tử vô thức nheo lại, buột miệng nói: "Tiên sinh?"

"Cô ấy cũng là người của Đỏ Thẫm phải không?" Giang Thành siết chặt ngón tay, nắm lấy tờ giấy vẽ: "Là số 1 hay số 2?"

"Không phải, cô ấy không thuộc về Đỏ Thẫm chúng ta, cô ấy là..." Vương Kỳ vắt óc, dường như đang tìm kiếm những từ có thể định nghĩa người này: "Người sáng lập ra Đỏ Thẫm."

Lời còn chưa dứt, Vương Kỳ liền nhìn thấy Giang Thành ho kịch liệt, sau đó khóe miệng mím chặt máu tràn ra, nhưng rất nhanh đã bị hắn lau đi.
Bình Luận (0)
Comment